"Dù ông ta có ra tay thêm lần nữa, lần này đã có hai người chúng ta, anh nên suy nghĩ một chút, đừng có dùng người giấy lấy cớ. Đến lúc đó anh không chỉ đắc tội với ông ta mà còn động đến tôi."
Dương Gian nói:
“Hơn nữa, Lý Quân không hài lòng với những gì anh đã làm trong vụ quỷ họa lần trước."
"Tôi cũng có ý kiến với chuyện này, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh cũng làm mất lòng các đội trưởng."
"Trước đây tôi là một người giấy đã từng ra tay, nhưng vẫn chết, tôi cẩn thận hơn."
Lưu Tam bước vào, hắn đề cao cảnh giác nhìn xung quanh.
Dù sao một người giấy của hắn bị giết một cách lãng xẹt như thế, khiến hắn vẫn cảm thấy đau khổ tới tận giờ.
Dương Gian đứng quan sát bên trong đền thờ.
Xung quanh không có gì là lạ, nơi này cũng là một nơi bình thường.
Điều kỳ lạ duy nhất chính là dàn linh vị giữa gian thờ tổ.
Anh nhìn qua, trong đầu tính toán, từ trên xuống dưới có bảy hàng, mỗi hàng có vài cái, hơn chục vị linh khí, cộng lại ít nhất cũng có gần trăm vị linh khí, rất nhiều.
Trước linh vị có bàn thờ, lư hương, đèn dầu, lư hương.
Có tro giấy trong chậu đốt, có người đã đốt vàng mã ở đây và cách đây không lâu.
"Giấy đã được đốt, hương cũng được đốt, người không còn. Dường như mọi thứ ở đây đều kết thúc trước sáu giờ tối."
Đôi mắt ma quái của Dương Gian quét xung quanh.
Hắn không tìm thấy người canh giữ cửa đền thờ.
Cũng không nhìn thấy bất kỳ hiện tượng linh dị nào
"Buổi tối ở đây rất an toàn."
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Liễu Tam.
"Tôi sẽ tìm được lão già kia.”
Ánh mắt Liễu Tam hiện lên vẻ ảm đạm.
Khó khăn lắm mới kéo được Dương Gian đến, giờ lại không tìm được ông già kia, chuyến đi lần này hắn thiệt rồi.
“50% là không tìm được.”
Dương Gian nói: "Thị trấn cổ này chồng chất bí ẩn, ngay cả quỷ nhãn của tôi cũng không tra được, người giấy của anh ở mọi ngóc ngách cũng không tìm được thông tin gì."
"Ở đây tôi cảm thấy hiện tại và một không linh dị giao thoa rất sâu, như Thẩm Lâm đã nói, đây là một điểm kết nối, sẽ xuất hiện nhiều chuyện không tin nổi."
"Dù vậy cũng phải có ‘con đường’ nào đó, hãy cho tôi thời gian, tôi sẽ tìm được." Liễu Tam nói.
Dương Gian không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào hàng linh vị trước mặt.
Mỗi linh vị là một tên khác nhau, không khắc ngày tháng năm sinh, rất đơn giản.
Dù biết nhiều nhưng hắn không thấy cái tên nào quen thuộc nơi này.
Tuy nhiên, vì tò mò, hắn vẫn nhớ kĩ những cái tên đó, có lẽ sau này sẽ có tác dụng.
Đây là lợi ích quỷ ảnh mang lại, có thể nhớ lại ký ức trước đây của mình bất cứ lúc nào, nói đơn giản là nhìn một lần là không bao giờ quên.
Trong khi Dương Giản và Liễu Tam bị hớ, thì ở một con phà cũ trong cổ trấn.
Thẩm Lâm, Lý Quân và A Hồng đã chờ đợi từ ngày đến đêm, nhưng vẫn còn phải đợi thêm vài giờ nữa mới đến thời điểm chính xác.
Nhưng là một ngự quỷ nhân, họ không vội.
Dù sao chờ đợi cũng dễ hơn việc đối mặt với lệ quỷ.
Bây giờ đã hơn 7 giờ tối.
Cổ trấn không có đèn đường, rất tối.
Trên một tảng đá ven đường, hai con ma trơi đang lay động, đó là đôi mắt dưới kính dâm của Lý Quân.
Hắn không có mắt, không nhìn được gì cả, nhưng ma trơi có quỷ vực, những nơi có ánh sáng bao trùm đều là quỷ vực, cho nên hắn có thể thông qua quỷ vực để có thể thấy được xung quanh.
"Không có động tĩnh gì, mọi thứ yên tĩnh, cổ trấn về đêm so với ban ngày yên bình hơn rất nhiều, mọi thứ dường như chìm vào giấc ngủ say khiến, nó khiến cảm thấy khó chịu." Lý Quân bình tĩnh nói.
"Yên tĩnh không phải tốt hay sao? Sao anh lại thấy khó chịu." A Hồng nói.
Thẩm Lâm đứng ở bên nói: "Hiện tượng linh dị thay đổi có quy luật như thế, thì lại chứng minh thứ ẩn sâu sau cổ trấn càng đáng sợ hơn, sự việc quỷ hồ có liên quan đến chuyện này hay không? Không ai biết."
"Nhưng phải nói rõ, đây là một sự kiện linh dị cấp S."
"Đối phó với một sự kiện linh dị lại phát hiện ra một sự kiện linh dị lớn hơn, đương nhiên thấy khó chịu rồi.... Chờ đã, có người tới."
Đột nhiên, Thẩm Lâm ra hiệu, hắn cảm thấy có người đang đi trong bóng tối, lập tức thấp giọng nhắc nhở.
Hai ngọn lửa ma u ám đột nhiên tắt ngấm trong bóng tối, bóng dáng Lý Quân biến mất.
Thẩm Lâm cũng biến mất.
A Hồng lùi lại mấy bước, bóng dáng nhanh chóng chìm vào bóng tối, như hòa vào mọi thứ xung quanh.
Ba người nhanh chóng trốn đi.
Ở giữa hai ngôi nhà cổ kính gần đó, có tiếng bước chân đi trên con đường đá vọng lại.
Tiếng bước chân đột ngột, như thể hiện ra từ trong hư không, không thấy ai đi qua ở đầu kia của con đường, nhưng vào một thời điểm nhất định, một người như vậy đột nhiên xuất hiện trên đường.
Trong bóng tối trên con đường mòn, một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi xuất hiện, người này rất già, trên mặt có nhiều nếp nhăn, lúc này đang cầm một cái chậu gỗ đựng quần áo, đi bộ về phía chiếc phà cũ bị bỏ hoang này.
Phụ nữ trung niên ăn mặc khá lạ.
Cách ăn mặc và điệu bộ hình như không giống với thời đại này mà giống cách đây hàng thập kỷ.