"Người này thật kỳ lạ."
Lý Quân lén lút nhìn trộm, không nhịn được muốn tóm người này hỏi rõ một chút.
Nhưng hắn vẫn cố kìm nén sự thôi thúc bên trong mình.
Tình huống chưa rõ ràng, làm như vậy là liều lĩnh.
Người phụ nữ trung niên không nói lời nào, vẻ mặt lãnh đạm, động tác vô cùng điêu luyện, dù là ban đêm tầm nhìn kém cũng nhanh chóng đi xuống mấy bước liền đến bên bờ sông, bắt đầu nhặt một bộ quần áo và cho nó vào nước, và bắt đầu giặt nó.
Tiếng nước chảy róc rách bên sông vang lên.
Xung quanh có tiếng người phụ nữ đang giặt quần áo.
"Đêm đã khuya, người phụ nữ này không ngủ, thậm chí còn không bật đèn và giặt quần áo bên bờ sông, các anh có nghĩ đây là người bình thường?"
A Hồng nhỏ giọng nói âm lượng chỉ đủ đến bên tai của Lý Quân và Thẩm Lâm.
"Tôi có thể có được trí nhớ của bà ta, nhưng tôi phải chấp nhận rủi ro nhất định, hai người nghĩ sao."
Thẩm Lâm nói.
Rõ ràng anh ta đã có sẵn kế hoạch.
Lý Quân liếc nhìn, suy nghĩ một lúc nói:
"Bà ta là người bình thường, ít nhất trông như thế, nếu anh sai, bà ta sẽ bị anh giết chết."
"Đương nhiên, dù đúng hay sai, bà ta cũng sẽ chết, đương nhiên còn có một kết quả khác, đó là tôi bị bà ta giết."
Thẩm Lâm cười như không cười.
"Quên đi, không đùa giỡn mạng người được, bỏ cái ý định đó đi, đợi bà ta rời đi, giờ vẫn còn sớm." Lý Quân nói.
"Được."
Thẩm Lâm nói, anh chỉ cách ra tay, chứ không thực sự ra tay.
Ba người đợi đến khoảng mười một giờ.
Cuối cùng, người phụ nữ giặt quần áo xong, lại ôm chậu gỗ đi bộ về, trở lại con hẻm trước.
Nhưng khi người phụ nữ bước vào ngõ.
Lý Quân ựa vào tường, người đang ẩn mình trong Quỷ Vực, liếc nhìn chiếc chậu gỗ của người phụ nữ.
Không có ai bên trong, không có quần áo, chậu gỗ trên tay thậm chí không chạm đến một giọt nước.
"Sao có thể…"
Lý Quân ngạc nhiên.
Anh nghe rõ người phụ nữ đang giặt quần áo và cho quần áo ướt vào lại trong chậu gỗ.
Sao hơn nửa ngày giặt lại không thấy một giọt nước nào.
"Hối hận rồi? Bây giờ cũng không quá muộn." Thẩm Lâm cười nói.
Vẻ mặt của Lý Quân thay đổi, cuối cùng anh cũng vẫy tay để ngăn hành vi của Thẩm Lâm: "Vì đã quyết định nên cứ đợi, không cần phải ra tay. Tôi sẽ điều tra tình hình trong cổ trấn. Hiện giờ chuyện quỷ hồ là chuyện quan trọng nhất, còn những chuyện khác có thể tạm gác lại."
Cuối cũng hắn không muốn thêm chuyện.
Vì đã hơn mười một giờ, chỉ còn chưa đầy một giờ nữa là hành động.
"Có lẽ anh sẽ hối hận vì quyết định này. Hiển nhiên, những thứ ẩn giấu trong cổ trấn còn nguy hiểm hơn cả quỷ hồ. Vì thế Dương Gian mới điều tra con đường không tồn tại, Liễu Tam không yên tâm nên cũng muốn kiểm tra cổ trấn này." Thẩm Lâm nói.
"À, đúng rồi! Nhân tiện nói thêm một điều, cặp đôi mà Dương Gian gặp ngày trước đã chết."
"Chết rồi?" A Hồng nhớ lại.
Vào ban ngày, Dương Gian đã ngăn một cặp đôi đeo mặt nạ.
"Dương Gian giết họ?"
Thẩm Lâm nói:
"Đâu, Dương Gian thậm chí còn không nhìn đến những người nhỏ bé như vậy và không bao giờ làm gì vậy, họ chết trong một quán trọ ở thành phố cổ, họ trông.... như tự nhiên chết."
Anh ta không sử dụng quỷ vực, nhưng anh ta biết chính xác điều gì đang xảy ra.
…
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Cổ trấn Thái Bình này có rất nhiều sự kiện dị thường.
Con phố quỷ không tồn tại ở hiện thực, đền thờ người chết, người phụ nữ ban đêm đi giặt giũ.
Ba người Dương Gian, Liễu Tam, Lý Quân đều cảm nhận được những điều dị thường đó. Nhưng hiếm khi họ lại ăn ý với nhau đến vậy, cả đội không có ý tìm kiếm ngọn ngành, vì họ phải dành thời gian xử lý sự kiện quỷ hồ.
Đã đến mười một giờ rưỡi.
Chỉ còn ba mươi phút nữa là đến mười hai giờ.
“A Hồng, gọi Dương Gian với Liễu Tam lại đây, chúng ta nên tập hợp lại, giờ không phải lúc tách lẻ nữa.”
Lý Quân thể hiện thái độ cương quyết muốn tập hợp cả đội lại.
“Được.”
A Hồng gật đầu, cô không nghĩ ngợi gì nhiều làm theo yêu cầu của đối phương.
Chỉ vài giây sau.
Dương Gian và Liễu Tam đã nhận được tin nhắn.
Hiện giờ cả hai người vẫn ở trong đền thờ để điều tra tình hình và tìm kiếm tung tích của ông già chột mắt kia.
“Không có thời gian để anh tìm người kia rồi, Lý Quân đã gửi tin nhắn gọi chúng ta tập hợp để vào trong quỷ hồ thông qua điểm tiếp giáp giữa hiện thực là địa điểm linh dị.”
Dương Gian từ trong góc điện thờ đi ra, hắn vẫn cầm chiếc thuyền giấy trong tay..
Liễu Tam thì đứng ở giữa điện thờ, chậm rãi xoay đầu lại: “Tôi đã tìm được dấu vết của ông ta trong này, ông ta vẫn ở đây, nhưng do linh dị che mắt lên chúng ta không thấy được, tôi dám chắc 100% đó.”
“Thôi đi, chờ xử lý trong sự kiện quỷ hồ rồi quay lại đây kiểm tra lần nữa.”
Dương Gian quay người hướng tới cửa.
“Tiếc thật, chỉ thiếu một bước nữa thôi.”
Liễu Tam nói.
Dường như hắn đã để những người giấy khác hỗ trợ điều tra, thậm chí còn có tiến triển, nhưng phải mất chút thời gian.
Dương Gian nói: “Cổ trấn Thái Bình đã tồn tại nhiều năm như vậy, người canh giữ nơi này cũng chẳng đi được đâu trong khoảng thời gian ngắn. Anh xốc nổi quá, cửa hàng ghim giấy kia ảnh hưởng đến anh nhiều như đến mức anh muốn hiểu rõ nơi này càng nhanh càng tốt đúng không? Liễu Tam?”