Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2462 - Chương 2462: Cần Trả Tiền

Chương 2462: Cần Trả Tiền

Liễu Tam nhìn Dương Gian yên lặng không nói.

“Tôi hiểu anh muốn điều tra sự kiện linh dị liên quan đến bản thân.”

Dương Gian nói ra: “Anh muốn ở lại đây cũng không sao, tôi sẽ không ở lại với anh đâu”

Nói xong, hắn rời khỏi đền thờ.

Chỉ một giây tiếp theo.

Hắn đã xuất hiện bên bến phà bị bỏ hoang của thị trấn cổ.

Ba người Thẩm Lâm, Lý Quân, A Hồng chờ đợi ở nơi này đã lâu.

“Liễu Tam không tới sao?”

Lý Quân lập tức hỏi.

Dương Gian nói: “Tôi không phải bố của anh ta, không quản được anh ta. Hơn nữa dù anh ta tới đây cũng không giúp ích được gì nhiều, vì chẳng rõ đó là người giấy hay người thật. Từ lúc tôi bước vào giới linh dị này, tôi chưa bao giờ giao lưu với Liễu Tam, không biết lực lượng linh dị của hắn là gì.”

Những người thuộc cấp bậc đội trưởng ai cũng thần bí như nhau, không giao tiếp với nhau sẽ không biết họ khống chế lệ quỷ có năng lực như thế nào.

Thí dụ như tên Vương Sát Linh kia, một người bình thường khống chế bốn con quỷ, hơn nữa những con quỷ đó lại là ông bà bố mẹ của hắn.

“Nhắc tới đây, tôi cũng không rõ năng lực của Thẩm Lâm, hy vọng có cơ hội tìm hiểu anh thêm một chút.”

Dương Gian lại nhìn Thẩm Lâm.

“Tôi đảm bảo đội trưởng Dương sẽ không có hứng thú với tôi.”

Thẩm Lâm mỉm cười nói: “Vì việc tìm hiểu quá khứ của tôi là chuyện rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ xảy ra án mạng. Đội trưởng Dương chỉ cần biết tôi là người của tổng bộ, là đồng nghiệp, là chiến hữu của các vị.”

“Chưa chắc đâu.”

Dương Gian nói.

“Chuẩn bị đến giờ.”

Lý Quân đi tới: “Thẩm Lâm, anh chắc chuyện này sẽ xảy ra sao.”

Thẩm Lâm trả lời: “Ký ức sẽ không gạt người, tôi tin là thật, nhưng không ai nói trước những chuyện liên quan đến linh dị được.”

“Sương mù.”

A Hồng đột nhiên nhắc nhở một câu.

Đêm đã khuya.

Một lớp sương mù xuất hiện men theo mặt sông xuyên qua cổ trấn, sương mù bắt đầu ngưng tụ, dần dần dày đặc.

“Có quan hệ với Phùng Toàn sao?”

Lý Quân nhìn Dương Gian.

“Không phải quỷ vụ, quỷ vụ nghiêm trọng hơn tình hình trước mắt. Vậy suy đoán lúc trước của chúng ta đã chính xác, nơi này thực sự là điểm kết nối với không gian linh dị, sương mù xuất hiện chỉ là một hiện tượng linh dị và hiện tượng linh dị này đang tăng lên.”

Dương Gian dùng quỷ nhãn quan sát, hắn thấy những sự vật trong sương mù đang vặn vẹo biến đổi, dòng sông không phải dòng sông mà biến thành một địa điểm linh dị đang xâm chiếm lấy hiện thực

Rầm rầm!

Sau đó mặt sông bắt đầu nổi bọt nước, cũng như xuất hiện tiếng sóng nước từ hư không.

Nhìn dọc theo thượng du, nơi cuối cùng của lớp sương mù trên mặt sông, một ngọn đèn mờ nhạt xuất hiện.

Ánh sáng đung đưa, lay lắt, đợi tới lúc đến gần mới có thể xác định nó chính là ngọn đèn dầu.

Ngọn đèn được treo trên một con thuyền gỗ cũ kĩ nhỏ bé.

Thuyền gỗ đi theo dòng nước chảy đến bến phà, bên trên không có ai, chỉ có riêng chiếc thuyền không dừng bên cạnh bến phà.

Mọi người cùng nhau chứng kiến cảnh này.

Quỷ dị, không thể nào hiểu được.

“Thông qua chiếc thuyền này, chúng ta có thể đi vào quỷ hồ.”

Thẩm Lâm nói ra: “Nhưng sẽ có chuyện bất thường xảy ra giữa đường, có thể có nguy hiểm.”

“Con thuyền này từ đâu ra?”

A Hồng tò mò muốn tìm hiểu nguồn gốc của nó.

“Giống như xe bus linh dị, không ai biết chúng xuất phát từ đâu và bắt đầu từ đâu.” Dương Gian nói.

“Đúng mười hai giờ rồi, chúng ta lên thuyền tới quỷ hồ.”

Lý Quân xung phong đi trước.

Một người đàn ông cao lớn như vậy bước lên thuyền.

Nhưng con thuyền vẫn ổn định, không lắc lư.

“Đi thôi.”

Dương Gian không có lùi bước, hắn đã đến đây đương nhiên không làm còn rùa rụt đầu.

Hắn mang theo cây trường thương lên thuyền.

Thẩm Lâm im lặng không lên tiếng, chỉ mỉm cười lên thuyền.

A Hồng theo sát phía sau.

Nhưng sau khi họ lên thuyền, chiếc thuyền vẫn không di chuyển, vẫn đứng yên tại bến phà.

“Dương Gian, cho tôi mượn trường thương của anh.” Lý Quân nói.

“Làm gì?”

“Đương nhiên là chèo thuyền.” Lý Quân nói: “Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi trên thuyền chờ?”

Dương Gian nói: “Thứ này không phải đồ lấy ra đẩy thuyền, nó là vật phẩm linh dị.”

“Trong trí nhớ của tôi, con thuyền này không cần lái đò, nó sẽ di chuyển theo một lộ tuyến nhất định, nhưng không hiểu vì sao tình hình hiện tại lại không giống như trong trí nhớ của tôi.”

Thẩm Lâm nói.

“Vì con thuyền này cần trả tiền, không trả tiền thuyền sẽ không đi.”

Giọng nói của Liễu Tam đột nhiên vang trên bờ, hắn đến trễ, nhưng cũng kịp lúc.

“Trả tiền? Vậy chắc chắn không phải là tiền bình thường rồi.”

Thẩm Lâm híp mắt nói:

“Vật phẩm linh dị cụ thể nào đó?”

“Đúng rồi.”

Liễu Tam nói: “Đây là tin tôi mới tìm được.”

Anh ta đến muộn vì có chuyện vướng chân.

“Nếu như không có loại tiền đặc thù này, con thuyền sẽ không trở chúng ta đến quỷ hồ.” Liễu Tam nói.

“Tiền đặc thù?”

Dương Gian giật mình, lập tức nghĩ đến tờ tiền bảy đồng còn lại trên người.

“Anh nói tờ tiền này sao?”

Hắn nói xong rồi lấy tờ tiền cho người khác xem.

“Đây là...”

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào tờ tiền giấy màu xanh trong tay Dương Gian..

Bình Luận (0)
Comment