Đây rõ ràng là một tờ tiền giả.
Tờ tiền bảy đồng không thể giả hơn.
Đây không phải là tờ tiền cho người dùng, mà giống tiền đốt cho quỷ hơn.
"Anh làm sao có tờ tiền này?"
Liễu Tam cả kinh: "Còn là tờ tiền bảy đồng hiếm thấy.”
"Gặp nhiều chuyện kì lạ, có được nhiều thứ kì lạ cũng không có gì ngạc nhiên."
Dương Gian nói: "Anh biết về loại tiền này?”
“Cũng biết một chút, tôi không rõ loại tiền này để làm gì, chỉ biết tiền giấy có một ít tác dụng đặc thù, mệnh giá càng lớn càng ít. Bình thường mệnh giá được chia ra làm ba loại, ba đồng, bốn đồng, bảy đồng. Tờ bảy đồng là tờ có mệnh giá lớn nhất, cũng ít nhất.” Liễu Tam nói.
“Trong tình huống cụ thể cần phải có loại tiền này, nếu không có chúng ta sẽ gặp tình trạng như bây giờ, con thuyền không thể khởi hành đưa chúng ta đến quỷ hồ.”
Liễu Tam nói xong rồi nhảy lên thuyền: "Cho tôi mượn tờ tiền một chút.”
Dương Gian nhíu nhíu mày, nhưng vẫn đưa bảy đồng cho hắn.
Liễu Tam cầm tiền rồi đến đầu thuyền đốt tờ tiền tại chỗ đèn dầu.
Tiền giấy bốc cháy ngay lập tức.
Tro giấy bay ra, một cơn gió xuất hiện, tạo thành một cơn lốc xoáy nhỏ quấn lấy tàn tro đó.
Trong không khí tràn ngập mùi tro giấy, nhưng chỉ một lúc là biến mất, tro giấy cũng bị gió cuốn đi đâu không rõ.
Chiếc thuyền gỗ màu đen cũ kỹ chậm rãi khởi hành.
Con tàu rời khỏi bến phà, từ từ di chuyển về phía hạ lưu.
"Thuyền đi rồi."
Lý Quân nghiêm túc:
"Đúng như lời Liễu Tam nói, đi thuyền phải trả tiền.”
"Dương Gian, trả lại cho anh."
Liễu Tam nói xong đưa tiền giấy trả lại cho Dương Gian.
Tiền giấy nhỏ hơn ban đầu vì đã bị đốt một phần.
Nhưng tờ tiền giấy nhỏ đó đã thay đổi.
Nó không còn là tờ bảy đồng mà biến thành một tờ ba đồng.
Giống y hệt tờ tiền giấy ba đồng mà Dương Gian lấy được ở quầy hàng mặt nạ lúc trước.
"Bảy đồng biến thành ba đồng, có nghĩa chúng ta đã tiêu hết bốn đồng sao? Nhưng không đúng lắm, có năm người mà hết có bốn đồng?”
Dương Gian không ngại trả tiền thuyền, hắn nhìn qua những người khác, khá lạ với chuyện này.
"Không phải ai cũng cần trả tiền, thuyền này sẽ không lấy tiền từ quỷ, có nghĩa ở đây có một người bị phán đoán là quỷ."
Liễu Tam nói.
"Ai bị phán đoán là quỷ?"
Dương Gian híp mắt lại, hắn nhìn Lý Quân cùng Liễu Tam, lại nhìn Thẩm Lâm.
Nhân vật cấp đội trưởng đều là dị loại, không rõ ai bị phán là quỷ.
"Không biết." Liễu Tam nói.
Không rõ ai là quỷ trong năm người.
"Nếu thuyền đã di chuyển thì đừng thắc mắc đến chuyện này nữa."
Lý Quân nói: "Nên cảnh giác cao độ, nơi này có nhiều chuyện kì lạ lắm.”
Mọi người không nói thêm, phối hợp bỏ qua chuyện này.
Con thuyền du đãng theo dòng nước xuống hạ du.
Thế nhưng người ngồi trên thuyền lại không cảm nhận thấy sự lay động nào, cực kì ổn định.
Theo con thuyền rời khỏi bến phà, qua mặt sương mù dày đặc người ta lại thấy một số kiến trúc như ẩn như hiện, kì lạ những kiến trúc này không giống với cổ trấn Thái Bình.
Mọi thứ xung quanh trở lên xa lạ.
Ngay cả con sông nhỏ cũng trở nên to hơn.
Sự biến hóa này không xảy ra ngay lập tức mà từ từ thay đổi.
Mười phút sau, mọi người đã phát hiện mình đang ở một dòng sông xa lạ và kì dị.
Có nghĩa họ không còn trong thực tại.
…
Bốn đội trưởng thêm A Hồng tổng cộng năm người, đứng trên thuyền nhỏ màu đen đang trôi phiêu đãng.
Sương mù nổi lên trên mặt sông, bao phủ xung quanh, khiến người ta không thể nhìn thấy rõ cảnh tượng bên bờ sông.
Nhưng mọi người đã nhận ra nơi này không còn ở cổ trấn Thái Bình, cũng không phải trên con sông đi tới thành phố Trung Châu, họ không để ý đến việc mình trôi dạt đến một nơi có ảnh hưởng linh dị.
Bến phà tại cổ trấn Thái Bình là một điểm kết nối.
Con thuyền chỉ xuất hiện ở nơi này vào một thời điểm cụ thể, khi bỏ lỡ thời gian sẽ không có ai tìm được nó, nếu không có tiền giấy, người bình thường có ngồi trên đây cũng không có chuyện gì xảy ra.
Một điều kiện đơn giản, nhưng thực tế rất khó để đạt điều kiện đó.
Nhưng một nhóm năm người không hiểu sao lại đạt được tất cả.
Thẩm Lâm biết chính xác thời gian và địa điểm chính xác, Dương Gian có tờ tiền giấy, Liễu Tam biết cách dùng tờ tiền này.
Không thể không nói, đội trưởng hợp tác với nhau có thể giải quyết rất nhiều chuyện, năng lực tình báo và vật phẩm linh dị của mỗi người rất phong phú, có thể ứng phó với các trường hợp bất ngờ xảy ra.
“Qua thời gian và lộ trình thì hiện giờ chúng ta đã đến thành phố Trung Châu, thế nhưng nhìn xung quanh, không có khung cảnh quen thuộc từ hiện thực. Không nghi ngờ gì nữa, chiếc thuyền này đưa chúng ta vào một nơi linh dị, giống như chiếc xe bus lúc trước.”
Dương Gian đứng ở đầu thuyền dùng quỷ nhãn quan sát.
Đám sương này không phải sương mù, là một hiện tượng linh dị, sự vật chung quanh vặn vẹo, rất giống con đường mòn dẫn đến bưu điện quỷ.
“Không nguy hiểm là được, kệ nó đi, hy vọng chúng ta có thể thuận lợi đến đích.”
Lý Quân không để ý những thứ thần bí này, trong mắt hắn chỉ có nhiệm vụ cùng mục tiêu.
A Hồng ngồi trên thuyền gỗ, cô nhìn chằm chằm vào mặt sông.