Không rõ do nguyên nhân ánh sáng hay đây chính là đặc điểm riêng của nơi này.
Nước sông đen nhánh, không thể nhìn thấy gì đó dưới mặt sông, chỉ có ánh đèn lay lắt trên đầu thuyền, làm mặt sông đen kịt ánh lên một ánh bạc yếu ớt.
Cô tò mò trong lòng, đưa tay ra ngoài lướt nhẹ trên mặt nước.
Nhưng lúc A Hồng rút tay lại thì mới nhận ra ngón tay mình không hè dính nước, chỉ có một cảm giác lạnh lẽo đầu ngón tay.
Như xẹt qua một luồng hơi lạnh.
“Không phải nước sông.”
A Hồng rùng mình, thuận miệng nói:
“Mọi người có liên tưởng đến một chuyện không, bến phà đêm, dòng sông đi đến địa điểm linh dị, cùng với tiền thuyền đặc thù…”
“Cô muốn nói cái gì?”
Liễu Tam nói.
Thẩm Lâm đứng ở đuôi thuyền:
“Có phải cô muốn nhắc đến truyền thuyết trong dân gian không, chuyện này giống một câu chuyện, theo truyền thuyết có một con sông đi tới Địa Ngục, tên là sông vong xuyên, dưới sông vong xuyên là cô hồn dã quỷ, người sống khó khăn qua, nhưng lại có truyền thuyết, trên sông vong xuyên có một con thuyền thuyền nhỏ, chuyên môn đưa đón cô hồn dã quỷ từ bên này sang bên kia sông.”
“Mà người điều khiển chiếc thuyền nhỏ kia, chính là người lái đò,, còn có người nói bờ sông vong xuyên có hoa bỉ ngạn, đỏ tươi như máu, xinh đẹp không gì sánh được, có thể khiến người ta trầm luân.”
“Dù truyền thuyết từ xa xưa có phóng đại, nhưng có lẽ cũng phải có vật đối chiếu, chứ không thể bịa đặt hoàn toàn”
A Hồng nói.
“Có lẽ vậy.”
Thẩm Lâm nói:
“Nếu có Địa Ngục, có lẽ thế giới của chúng ta sẽ là Địa Ngục, linh dị sống lại, lệ quỷ hoành hành. Đây không phải là Địa Ngục thì là gì. Ngự quỷ nhân từng người một chết đi, đội trưởng giãy dụa để sống, mạng người bình thường nhỏ bé như con kiến, không biết bao giờ kết thúc.”
“Dù có tàn khốc đến đâu chúng ta cũng không thể buông tha hy vọng.”
Lý Quân gắt lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, tránh cho ảnh hưởng sĩ khí.
Dương Gian nghe được A Hồng cùng Thẩm Lâm nói chuyện, không khỏi nghĩ tới một câu mà chị Hồng kia từng nói với hắn.
Chuyện ma không phải một câu chuyện giả tưởng.
Như vậy truyền thuyết cũng không chỉ có chỉ là truyền thuyết.
Hắn bỗng rùng mình.
Giờ nghĩ đến chuyện này, nếu lời chị Hồng nói là đúng, sau khi sự kiện linh dị lắng xuống, những sự kiện linh dị mình xử lý sẽ trở thành những câu chuyện xưa, tô thêm nét đặc sắc cho nền văn học dân gian sao?
Chắc là thế.
Sự thật tàn nhẫn sẽ được chôn vùi, chỉ còn những câu chuyện về công lý mới lưu truyền theo thời gian.
Chỉ những người vô tri sống đến sau này mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp của sự dối trá đó.
Biết được sự thật, phá vỡ mộng ảo, con người sẽ chỉ sống trong đau đớn.
Tổng bộ luôn giấu diếm sự kiện linh dị chẳng phải đang xây dựng sự ảo tưởng đó sao.
Dù sao với đại đa số người bình thường, biết được chuyện chân tướng không phải chuyện tốt, thậm chí còn ngược lại. Hạnh phúc hư ảo đối với họ cũng là hạnh phúc, tốt hơn việc cả ngày lo lắng sợ hãi, nghi thần nghi quỷ.
“Chờ chút, có chuyện lạ, thuyền chuyển hướng đến gần bờ.”
Liễu Tam phát hiện manh mối, lập tức nói.
Lúc này, thuyền nhỏ thay đổi phương hướng, không phiêu đãng giữa dòng sông nữa, mà ngược lại đang chếch dần dần về phía bờ.
Ánh đèn trên đầu thuyền đung đưa, xua tan sương mù.
Bên bờ là một bến phà.
Bến phà được xây bằng gỗ, rất cũ nát, đầu kia của bến phà là một con đường nhỏ, kéo dài đến tận màn đêm, không thể biết bên kia có gì.
“Bến phà thứ hai? Chẳng lẽ giống như xe bus linh dị? Có trạm dừng sao?”
Dương Gian nhíu mày.
“Có lẽ sẽ có thêm người đi thuyền.”
Liễu Tam nói.
Thẩm Lâm bổ sung một câu:
“Người đi thuyền không nhất thiết phải là con người.”
Nhưng nghị luận thì nghị luận.
Thuyền nhỏ vẫn là cập bờ.
Mặt sông nhấp nhô, tạo ra gợn sóng, nhưng xung quanh bến phà lại không bóng người.
“Dương Gian thấy được tình huống bên kia sao?”
Lý Quân hỏi, ma trơi của hắn cũng không thể chiếu sáng con đường bên kia.
Dương Gian nói:
“Thấy được, đó là một con đường đất kéo dài đến cuối bóng tối, trên đường không có ai, nhưng tôi lại nhìn thấy bên ven đường có mấy ngôi mộ cũ, xa xa hình như có một thôn trang, nhưng quá xa, nhìn không rõ lắm.”
Tầm mắt của quỷ nhãn không bị quấy nhiễu quá nhiều.
Cuối tầm mắt là một ngôi làng bỏ hoang.
m u đầy tử khí, không có một bóng người.
Bến phà này được chuẩn bị cho ngôi làng bị.
“Chắc chỉ tạm thời dừng lại, chỉ cần không có người lên thì thuyền này sẽ tiếp tục khởi động.”
Thẩm Lâm nói.
“Mọi chuyện không đơn giản như vậy.”
Liễu Tam cau mày, nhặt được một tờ tiền giấy từ mũi thuyền.
Tiền giấy vẫn đang bốc cháy.
Không thể dập tắt, nó nhanh chóng bị đốt cháy đến góc cuối cùng.
Trong không khí là mùi tro tàn của giấy.
“Đã có người lên thuyền, hơn nữa còn trả tiền, tờ tiền này không phải là tờ chúng ta đốt lúc trước, nó vừa mới xuất hiện.”
“Đừng nói đùa chứ, xung quanh chỉ có năm người, nếu có người lên thuyền thì chúng ta đã thấy rồi?”
Lý Quân nghiêm túc nói.