"Bọn A Hồng, Liễu Tam, Dương Gian cũng chìm vào trong nước..."
Trong làn nước lạnh như băng, kính mắt của Lý Quân trượt xuống, để lộ ra hai hốc mắt trống rỗng với ma trơi đang tồn tại, hắn thấy mọi người chìm xuống nước.
Hắn không thể nào tiếp thu kết quả như vậy.
Hy vọng ai đó có thể thay đổi tình hình này.
Lý Quân cuối cùng nhìn về phía Dương Gian, tên này có thể sáng tạo kỳ tích.
Thế nhưng Dương Gian vẫn không có động tĩnh, hắn vẫn duy trì tư thế đứng yên, trong tay còn nắm cây trường thương cũ, giống như pho tượng đang từ từ hạ xuống.
Đến giờ phút này, Dương Gian cũng không có cách nào sáng tạo ra kì tích.
"Chờ một chút, có thứ gì đó nổi lên."
Bỗng dưng, Lý Quân nhìn thấy một thứ khác thường, nó trồi lên theo hướng mặt hồ.
Hắn thấy rõ.
Đó là…. Một con thuyền giấy.
"Là thuyền giấy Dương Gian cầm lúc trước, sau đó anh ta đã để nó lên trên chiếc thuyền gỗ, thuyền gỗ chìm, chiếc thuyền giấy này lại nổi lên."
Lý Quân nhìn thấy, nhưng không thể bắt được con thuyền giấy kia.
Vì thuyền giấy cách hắn năm mét.
Chưa nhắc đến việc anh ta không cử động được, coi như có đưa tay lên cũng không thể bắt được nó.
Thuyền giấy không ngừng nổi lên, lướt qua Lý Quân, Dương Gian rồi qua cả A Hồng, cuối cùng nổi lên mặt nước.
Mặt hồ gợn sóng, chiếc thuyền nhỏ chập chờn trên mặt nước, như tế điện vong hồn đã chết.
Nhưng vào thời điểm này, một chiếc thuyền giấy nhỏ có thể thay đổi điều gì? ?
Không thể.
"Đã chìm vào trong quỷ hồ rồi, mình cũng không cử động được…."
Dương Gian vẫn có suy nghĩ của bản thân, quỷ hồ áp chế linh dị, chứ không thể phá hủy ý thức của hắn.
Hắn cố gắng hoạt động, nhưng toàn bộ thân thể vẫn đông cứng tê dại, không thể khống chế.
"Đáng ghét, cứ tiếp tục như vậy mình sẽ chẳng khác gì đám lệ quỷ kia trầm luân ở nơi này."
Dương Gian hiền giờ chỉ lo lắng suông.
Tình hình sẽ không bết bát đến mức này nếu như cơ thể hắn không xảy ra dị thường, hắn có thể lợi dụng quỷ vực để thông với tòa nhà Bình An của Lý Quân để rời nơi này.
Thậm chí hắn còn có thể sử dụng vật phẩm linh dị.
Nhưng tất cả sự chuẩn bị và kế hoạch đã hỏng bét.
Ngay cả Dương Gian cũng không biết tại sao mình đang yên đang lành sẽ xảy ra chuyện như thế.
Nhưng hắn trong trí nhớ bốn năm trước.
Dương Gian không nhận ra sự kiện kì lạ xảy ra trong ngày đó ở trên sân trường.
Một cuộc đối đầu giữa linh dị vẫn tiếp tục.
Chó săn được kí gửi trong trí nhớ hiện giờ đang tụ tập lại thành một nhóm, cùng nhau xông vào cắn xé con lệ quỷ kia.
Xung quanh là xác thịt trắng hếu rơi lả tả, nơi nào cũng có mảnh vụn của cơ thể.
Quỷ trong quỷ hồ khống chế Thẩm Lâm, xâm lấn vào ký ức của Dương Gian, kết quả bây giờ lại bị đám này chó săn này xé nát.
Xác chết nát vụn dưới đất, cơ thể không còn nguyên vẹn.
Ký ức xâm lấn thất bại nhưng thất bại đương nhiên sẽ phải trả giá.
Thẩm Lâm xâm lấn thất bại, bị quỷ trong quỷ hồ khống chế, hiện tại quỷ trong quỷ hồ xâm lấn thất bại, bị chó săn giết chết đương nhiên quỷ sẽ bị khống chế…
Đây là quy của linh dị trong ký ức, không cách nào sửa đổi, ngay cả Thẩm Lâm là người khởi xướng cũng phải tuân theo cái quy luật này.
Tiếng cắn xé, gầm gừ kết thúc.
Một đám chó săn với hình thể to lớn, đôi mắt đỏ rực đang cảnh giác nhìn chằm chằm vào những mớ thịt còn sót lại bên của lệ quỷ bên trên mặt đất.
Thế nhưng kết quả đã định, thế giới trí nhớ bắt đầu sụp đổ.
Trường học đang biến mất, sân chơi đang biến mất, hài cốt trên mặt đất đang biến mất…. Ngay cả chó săn màu đen cũng dần dần biết mất.
Nhưng đây là ký ức của Dương Gian.
Là chủ nhân của ký ức, Dương Gian sẽ không biến mất.
Hắn còn sống, vì vậy hắn sẽ thừa hưởng tất cả mọi thứ còn lại.
Dựa theo quy tắc linh dị, Dương Gian sẽ thay thế quỷ trong quỷ hồ, thừa hưởng mọi thứ, trở thành người thắng.
…
Lạnh lẽo, tịch mịch, không thể nhúc nhích.
Đây là cảm giác của mọi người sau khi chìm vào quỷ hồ.
Thân thể như bị thứ gì đó trói buộc, không còn là của chính mình nữa, cơ thể chỉ như bèo trôi, trôi dạt theo dòng nước, như đại đa số xác chết ở đây.
Nhưng họ vẫn có ý thức của bản thân, thậm chí còn có thể thấy mọi thứ trong hồ nước.
Nhưng chỉ trơ mắt nhìn, chứ không thể cử động.
Tình huống bết bát nhất là Lý Quân.
Hắn bị tóc của một cái xác quấn lấy hai chân, cả người chìm xuống với tốc độ cực nhanh, thuốc nhuộm trên da cũng phai ra, ma trơi trên người cũng không thể cháy rực như ban đầu, dưới ảnh hưởng của linh dị nó như sắp tắt.
Lý Quân hiện tại chỉ là một tấm da người, linh hồn chậm rãi biến mất.
A Hồng hiện giờ cũng không ổn cho lắm, cô không phải dị chủng, cô chỉ là ngự quỷ nhân.
Sau khi bị quỷ khống chế, mạng sống của cô đếm ngược theo thời gian.
Cô chìm xuống, rồi nghẹt thở...
Tốc độ chìm xuống của Liễu Tam tương đối chậm, hắn vẫn có ý thức của bản thân mình, cơ thể giấy đang chống đỡ, hắn cũng có thể nhìn thấy rõ chung quanh, chẳng qua hắn không thể nhúc nhích được.
Thân thể cực kỳ nặng nề, ngay cả ngón tay cũng không nhấc lên nổi.