Lý Dương hỏi: “Vậy bây giờ ba người chúng ta sẽ cùng nhau đi lên xem sao? Hay là vẫn đợi để quan sát tình hình buổi tối?"
“Buổi tối ở đây có gì thay đổi?"
Dương Gian hỏi.
Đồng Thiến đáp: “Đèn sẽ sáng lên, khách sạn sẽ khôi phục trạng thái kinh doanh giống như lúc trước, đèn sáng khắp nơi, hơn nữa còn nghe thấy rất nhiều âm thanh kỳ quái, giống như có tiếng bước chân đi lại, còn có thể nghe thấy tiếng người ăn cơm...
Tất cả đều giống như có người đang hoạt động, nhưng lại là không có ai cả."
“Nhưng đến ban ngày tất cả lại khôi phục như bình thường"
Dương Gian nhíu mày nói: “Tình huống như này bắt đầu từ mấy giờ?"
“Như tôi chú ý thì bắt đầu từ mười giờ tối đến bốn giờ sáng, thời gian khoảng sáu tiếng, tôi đã trải qua 2 lần, cho nên không sai được, chỉ là khi xuất hiện tình huống này thì tôi không dám đi loạn trong khách sạn, chỉ đứng đợi ở phòng giám sát, may mắn là ngoại trừ hiện tượng linh dị này thì cũng không có thứ gì nguy hiểm xuất hiện."
Đồng Thiến thuật lại điều mình đã trải qua.
Lần này cô vừa cẩn thận mà gan cũng lớn hơn.
Đã dám một mình ở lại trong khách sạn Caesar, còn có thể tìm được một nơi thích hợp để thức mà quan sát tình huống của nơi này.
Không còn thất bại như lần trước.
"Cô làm rất đúng, trước tình huống như vậy thì không nên đi loạn một mình, khi gặp phải nguy hiểm nhất định sẽ bỏ mạng tại đây, đảm bảo được an toàn của mình trước tiên mới là quan trọng nhất."
Dương Gian nói.
"Bây giờ chúng ta không vội lên tầng bốn, nếu như buổi tối hiện tượng kỳ dị mới xuất hiện vậy thì buổi tối chúng ta mới đi xem."
“Thế thì còn phải đợi tận mấy tiếng nữa"
Đồng Thiến nói.
Lý Dương nói: “Vậy thì nhân khoảng thời gian này chúng ta đi tìm quanh khách sạn, bài trừ tai hoạ ngầm đi."
“Không tệ"
Dương Gian nói: “An toàn là trên hết, xử lý sự kiện linh dị thì không thể gấp gáp được, phải làm dần dần từng bước một."
Trong đầu hắn vẫn còn đoạn ký ức khi trước của Hoàng Oánh.
Thi thể mà cô ta nhìn thấy hình như rất quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó.
Không biết có phải nguyên nhân là do ký ức trong đầu quá lộn xộn hay không, trong thấy ai cũng đều quen mặt, hay là thực sự đã từng gặp thi thể kia.
"Tôi cần một tờ giấy để vẽ gương mặt ra."
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
Vào lúc này.
Bên trong khách sạn Caeser đã phủ bụi thật lâu.
Dương Gian tuỳ ý ngồi trên một cái ghế, hắn cầm một cái bút máy và một tờ giấy trong tay, dùng một tốc độ khó mà tin được phác hoạ gương mặt trong ký ức lên tờ giấy.
Phần ký ức kia không phải của bản thân hắn, mà là lấy từ cô gái tên là Hoàng Oánh kia, đây là cảnh tượng khiến cô ấy nhìn thấy đầy sợ hãi.
Chỉ vỏn vẹn không đến một phút đồng hồ.
Trên trang giấy trắng đã phác hoạ ra một gương mặt cực kỳ sống động.
"Chính là cái này người."
Dương Gian buông xuống bút, cầm tờ giấy vẽ lên xem xét tới lui.
Trong tranh là một người con trai trẻ tuổi, sắc mặt có chút u tối ảm đạm, không có chút sáng sủa nào, âm u đầy tử khí, thậm chí còn xuất hiện đốm thi thể, con mắt mặc dù đang mở, thế nhưng lại tê dại, không có chút thần thái nào, từ những điểm này để nhận định kẻ này là một thi thể.
Hơn nữa còn đã chết được mấy ngày, còn hơi phát sinh thối rữa.
Nhưng Dương Gian không thể căn cứ vào một tấm ảnh là suy đoán được người này chết được bao nhiêu ngày, bởi vì lực lượng linh dị có thể duy trì trạng thái của thi thể trong một khoảng thời gian dài mà cũng không bị thối nát.
Thứ hắn muốn tìm hiểu chính là bóng dáng của người này đã từng xuất hiện trong ký ức của hắn hay chưa.
Dương Gian có năng lực gặp một lần sẽ không bao giờ quên, đương nhiên điều này cũng không có nghĩa là hắn có khả năng ghi nhớ tốt, chỉ là hắn có thể tuỳ chỗ lật lại ký ức mà thôi, giống như một cái máy tính, có thể đọc được số liệu trước kia.
"Trí nhớ của tôi quá hỗn tạp, quá nhiều, trong đầu lại là ký ức của rất nhiều người, những ký ức này thi thoảng lại nổi lên, khiến tôi mỗi lần thấy người khác đều cảm thấy quen thuộc, giống như đã quen biết ở đâu đó hoặc là gặp qua ở nơi nào đó."
“Chỉ là cỗ thi thể này lại không thuộc về ký ức của những người khác."
Dương Gian đang trầm tư, sau đó nhớ lại những gì mình đã trải qua trước đó, mặc dù không phải lập tức nhớ ra thế nhưng khi nhìn chăm chú và bức tranh này, hắn nhanh chóng lật lại những ký ức có liên quan đến người này.
Hắn nhớ ra rồi! Đó là lần thứ hai hắn đến khách sạn Caesar, khi hắn đoạt được cây rìu bổ củi từ trong tay người đàn ông cao lớn kia.
Lúc đó hắn chịu lời nguyền rủa của hộp nhạc, không sợ bị lực lượng linh dị giết chết nên mới dám xông vào đây, mà khi hắn thâm nhập vào khách sạn Caesar, hắn từng nghe thấy tiếng đàn dương cầm phát ra từ một căn phòng, tiếng dương cầm đó phát ra từ gian phòng số 71, vốn tưởng căn phòng kia có lệ quỷ, kết quả là Dương Gian đã gặp được hai người.
Một cô gái tên là Hương Lan và một người đàn ông tên là A Nam.
"Người lên là A Nam này cũng là người đã ở cùng cô gái tên Hương Lan kia."
Sắc mặt Dương Gian hơi chuyển động, lập tức nhớ lại hết tất cả.
Thảo nào trống lại quen đến thế, hoá ra ban đầu hắn đã từng gặp người này.