Dương Gian nhìn chằm chằm vào đường hành lang tuỳ ý rộng mở ở phía trước.
Nơi này không có quỷ vực, cũng không phát hiện bất kỳ nguy hiểm nào, dường như bất kể người nào cũng đều có thể tuỳ tiện ra vào nơi này, vách tường và thi thể chắn ở nơi này lúc trước đã không thấy đâu nữa.
Hắn đoán có người định đi ra từ bên trong nên mới phá bức tường đi.
"Bên trong đúng là không tầm thường, bao nhiêu là phòng cũng vô số đường hành lang, giống như một cái mê cung vậy."
Lúc này Lý Dương đứng ở lối vào của đường hành lang kia, hắn vươn tay chạm vào vách tường.
Dường như hắn đang vận dụng lực lượng linh dị để tra xét, đại khái hắn đã biết được chút tình hình ở bên trong đó.
Đồng Thiến cũng nhìn sang: “Nếu muốn lấp kín đường hành lang này thì cũng không phải chuyện gì to tát."
“Tôi đã từng phong toả nó rồi, nhưng bức tường đó lại biến mất."
Dương Gian nói.
"Nếu là bức tường bình thường thì chắc chắn sẽ không được, có thể làm một bức tường bằng vàng để bịt kín chỗ này."
Đồng Thiến đáp.
Dương Gian nói: “Cũng có thể thử một lần, thế nhưng chưa chắc đã đạt được hiệu quả cao, tôi cảm thấy bên trong không những có lệ quỷ mà còn có những người sống muốn đi từ trong ra, tường bằng vàng có thể ngăn cản lệ quỷ nhưng lại chẳng thể giữ chân được người sống"
“Chỉ cần đủ bền chắc là được."
Đồng Thiến đáp.
"Đây cũng là một biện pháp hay, mặc dù đơn giản nhưng sẽ hữu dụng"
Lý Dương nói.
Bởi vì đường hành lang rất nhỏ, để phong toả cũng không quá khó khăn, nếu đổi lại là một vùng đất linh dị khác thì căn bản là không thể làm được.
Dương Gian nói: “Nếu đã như vậy thì thử một lần đi, cũng không mất cái gì, chỉ là chúng ta cần có một lượng vàng lớn, trước mắt chúng ta không còn thời gian để điều động nữa, tôi định sẽ thu thập vàng ở trong thành phố này, đúc thành một cánh cửa"
“Vậy bắt tay vào làm thôi, tôi sẽ xử lý những vấn đề tiếp theo."
Đồng Thiến nói.
"Được."
Dương Gian nói xong thì lập tức bắt tay vào làm, hắn mở quỷ nhãn ra, trong nháy mắt, quỷ vực đã khuếch tán ra xung quanh, phạm vi lần này vô cùng lớn, chỉ vỏn vẹn mấy giây đã bao trùm toàn bộ thành phố này.
Thế nhưng những cư dân đang sinh sống trong thành phố cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Ngay sau đó, vũng nước dưới chân Dương Gian lại xuất hiện một lần nữa, vũng nước này còn phản chiếu ra rất nhiều hình ảnh, những hình ảnh này đều là một góc khác trong thành phố.
Vũng nước lan tràn, xuất hiện ở khắp các ngõ ngách trong thành phố, hơn nữa vị trí xuất hiện còn rất xảo quyệt, tất cả đều là két sắt của tiệm vàng, kho bạc của ngân hàng, cùng với những nơi giấu đồ quý giá trong mỗi gia đình.
Thuận theo sự bao trùm của nước.
Toàn bộ số vàng bị chạm vào đều rơi vào trong vũng nước, biến mất một cách quỷ dị ngay tại chỗ.
Những giọt nước này cùng liên kết với một chỗ, toàn bộ đều tụ lại ngay dưới chân Dương Giang Lúc này đã có một đống vàng lớn được phản chiếu trên mặt nước, trông vô cùng bắt mắt.
"Sao làm được thế này? Chẳng phải linh dị không thể ảnh hưởng đến vàng sao?"
Đồng Thiến có phần ngạc nhiên thốt lên hỏi.
Dương Gian ngồi xổm xuống, với tay vào trong làn nước, một đống vàng đã bị hắn vớt lên: “Tôi đâu có ảnh hưởng đến vàng đầu, tôi chỉ kết nối tất cả những nơi chứa vàng thông qua một môi giới rồi mang chúng đến đây, loại tình huống này cũng không khó hiểu."
“Số lượng có đủ không?"
Đồng Thiến lại hỏi.
"Phải luyện thì mới biết được."
Dương Gian trả lời, nói xong, bên cạnh hắn lại xuất hiện thêm rất nhiều công cụ.
Đây đều là những món đồ lấy được từ xưởng thông qua quỷ vực.
Hắn coi thành phố này như cái nhà kho của mình, tuỳ ý lấy ra từ trong quỷ vực, muốn lấy cái gì thì lấy cái ấy, căn bản không cần phải hỏi ý kiến của chủ nhân đồ vật.
Rất nhanh sau đó, họ đã có đủ các công cụ, một cái khuôn đúc cũng đột ngột xuất hiện ở trước mắt.
Cái khuôn đúc này có hình một cánh cửa, độ lớn đúng vừa đủ để chặn đường hành lang này lại.
Theo sau đó.
Từ bên trong vũng nước lập tức xuất hiện rất nhiều bóng người quỷ dị, những người này giống lệ quỷ đã chết chìm trong làn nước, họ vươn cánh tay trắng bệch lạnh lẽo ra vớt đống vàng lên, sau đó ném tất cả vào đồ mài ở bên cạnh.
"Cậu đúng là có không ít thủ đoạn nha."
Đồng Thiên nhìn động tác của mấy thứ này mà hoa cả mắt, mỗi một động tác đều lộ rõ vẻ đáng sợ, bởi điều này thể hiện cho một loại lực lượng linh dị đang điều khiển phía sau.
Mà lực lượng linh dị này do Dương Gian khống chế, lúc này lại trở thành một công cụ chứ không còn là lệ quỷ giết người nữa.
"Cũng chỉ là một ít mánh khoé vô dụng mà thôi."
Dương Gian thuận miệng đáp, sau đó hắn nâng công cụ lên, tiếp nối với một bình ô xi, nhanh chóng bật lửa nung vàng.
Động tác của hắn trông rất điêu luyện, cứ như một bậc thầy dày dạn kinh nghiệm và làm việc lâu năm.
Nếu đi ra ngoài làm việc, với tay nghề như này, người khác không gọi một câu thợ cả Dương thì không được rồi.
Số vàng bị quỷ nổ lấy từ trong nước ra nhanh chóng tan chảy.