Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2661 - Chương 2661: Không Chắc

Chương 2661: Không Chắc

“Còn rất nhiều vàng chưa được lấy ra, sao lại không lấy nữa rồi?"

Đồng Thiên thấy vàng trong nước còn đang chất thành đống, thế mà lúc này Dương Gian đã ngừng nung vàng.

Dương Gian nói: “Số lượng ấy không đủ để chế tạo một cánh cửa, trừ phi cô muốn tôi trộm hết toàn bộ số vàng trong thành phố này qua đây, đến chút vàng dự trữ của người thường cũng không tha, tôi còn phải làm kẹp thép, kẹp một tấm thép bản vào bên trong, rồi dùng vàng bọc ở bên ngoài, như vậy vừa có thể tiết kiệm lại có thể tăng độ cứng"

Trong khi nói chuyện, vàng đã được để nguội, một tấm thép xuất hiện, trực tiếp rơi vào bên trong dụng cụ mài, giống như được gọt dũa tỉ mỉ vậy, tiếp tục được đem đi nung.

Rất nhanh sau đó, một cánh cửa lớn vừa dày vừa nặng đã được tạo thành.

“Lý Dương, qua giúp tôi một tay"

Dương Gian bước tới.

Lý Dương gật đầu rồi cũng đi tới.

Hai người đi tới bên cạnh khuôn đúc, mỗi người duỗi một cánh tay ra, sau đó trực tiếp nâng cánh cửa vừa dày vừa nặng này lên, sức lực vô cùng khó tin, đã vượt qua giới hạn của người bình thường rồi.

Họ đặt cánh cửa ở trong đường hành lang, Dương Gian lại dùng vàng bịt chặt kẽ hở ở hai bên, lấp kín hoàn toàn, lúc này mới dừng lại.

"Hoàn mĩ, bịt kín hoàn toàn"

Lý Dương vươn tay sờ lên cửa lớn, xem xét một lần nữa sau đó mới gật đầu.

Lực lượng linh dị của hắn không ảnh hưởng được cánh cửa này một chút nào, cho thấy chất lượng của cánh cửa bằng vàng này không có vấn đề, có thể phóng toả đường hành lang này, ngăn chặn linh dị, đồng thời nó cũng vô cùng rắn chắc, không dễ bị phá hoại.

Dương Gian nói: “Tôi vẫn có niềm tin với tay nghề của mình lắm, chẳng qua tôi vẫn không nghĩ món đồ chơi này sẽ thực sự hữu ích, tôi chỉ mang tâm lý chuẩn bị mà thôi nên mấy người cũng đừng gửi gắm hết hy vọng lên cánh cửa này."

Nói xong, hắn nhìn xuống mấy công cụ dưới mặt đất, những công cụ này lập tức biến mất không dấu vết, tất cả đã được trả lại chỗ cũ.

Thế nhưng số vàng đã dùng hết này Dương Gian cũng không có cách nào để trả lại.

"Đúng rồi, bây giờ là mấy giờ rồi?"

Lý Dương hỏi.

Đồng Thiên trả lời: “Đã bảy giờ tối rồi, sao vậy, anh đói à? Có muốn tôi gọi đồ ăn bên ngoài cho anh không?"

“Cũng được, nơi này vẫn có người đi ship đồ ăn sao? Tầng 4 khách sạn Caesar, cô nhớ ghi rõ địa chỉ, để người nhát gan không nhận đơn"

Lý Dương nói.

"Tôi để máy bay không người lái mang đến, ai bảo có người ship thế, tôi ở trong này mấy ngày cũng đều để máy bay không người lái đưa đồ vào."

Đồng Thiến nói.

Lý Dương nói: “Được thế nữa sao? Vậy gọi thức ăn ngoài đi, tôi muốn ăn thịt lợn thái sợi kho tương Bắc Kinh."

“Chỉ có thức ăn bình thường thôi."

Đồng Thiến liếc mắt rồi nói: “Dương Gian, cậu ăn gì?"

“Cơm rang với thêm một lon coca."

Dương Gian đáp: “Các mấy người lại thảo luận chuyện ăn uống, nhàn nhã vậy sao?"

“Đội trưởng à, chẳng phải còn ba tiếng nữa sao, đã đến mười giờ đầu, ăn trước một chút, đói từ trưa đến bây giờ rồi."

Lý Dương nói.

"Cũng đúng, vậy nghỉ ngơi một chút đi."

Dương Gian nhìn ra được, không phải do Lý Dương đói bụng mà là lấy cớ ăn để cho Đồng Thiến ăn cơm với nghỉ ngơi một chút, dù sao thân thể của Đồng Thiên cũng là của người thường, cũng cần ăn đủ ngủ đủ.

Lúc này Đồng Thiện lấy điện thoại báo với nhân viên ở bên ngoài, để họ chuẩn bị thức ăn rồi mang vào đây.

Thân là người phụ trách của thành phố này, hậu cần của Đồng Thiến vẫn đảm bảo không có vấn đề gì, mặc dù không gặp được nhân viên của cô ấy nhưng chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, cả thành phố này đều sẽ bị điều động.

"Không phải cậu có quỷ vực sao, sao không tự lấy đồ ăn của mình."

Sau khi bỏ điện thoại xuống, Đồng Thiến mới nghi hoặc nhìn Dương Gian.

Lúc này cô mới ý thức được rằng Dương Gian hoàn toàn có thể giải quyết được vấn đề thức ăn.

Dương Gian nói: “Không phải chuyện gì cũng có thể trông cậy vào tôi, mấy người đều là người trưởng thành rồi, phải học được cách tự lập chứ."

“Cũng phải."

Đồng Thiến không hỏi thêm nữa.

Rất nhanh đã có máy bay không người lái mang thức ăn đến tầng 4 của khách sạn Caesar, họ có thể lấy được ở ngay lỗ hổng chỗ cửa sổ.

Vừa ăn vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã đến mười giờ tối Mặc dù trong mọi người đều có vẻ tương đối nhàn nhã, nhưng đến chín giờ năm mười, Dương Gian, Lý Dương, Đồng Thiên đều đã làm xong công tác chuẩn bị.

Họ rời khỏi cái đường hành lang kia, đi đến một phòng khách khá rộng rãi, lẳng lặng chờ đợi đến thời khắc này.

Theo như quy luật mà Đồng Thiên quan sát được, cứ mười giờ mỗi tối khách sạn Caesar đều sẽ xuất hiện hiện tượng quỷ dị.

Mà lúc này, mấy người Dương Gian và Lý Dương đã làm tốt công tác chuẩn bị, đợi hiện tượng quỷ dị xuất hiện, chỉ sau khi xác định được tình huống của nơi này mới có thể phán đoán được liệu khách sạn này có tổn tại nguy hiểm hay không.

Từng giờ từng phút cứ trôi đi.

"Sắp đến mười giờ rồi, còn 15 giây nữa... đến giờ rồi."

Lý Dương xem đồng hồ đeo tay, theo dõi thời gian, cuối cùng khi vừa đến giờ hắn lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Hắn vừa mới nói dứt câu.

Khánh sạn Caesar vốn đang chìm trong bóng tối, đột nhiên lúc này lại sáng đèn, tất cả bóng đèn đều được bật lên, chói loá vô cùng, mấy người họ có chút không thích ứng được cường độ ánh sáng đột ngột này nên đều híp mắt lại.

Ngay sau đó, mọi thứ xung quanh đều xuất hiện biến hoá kinh người.

Bình Luận (0)
Comment