Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2666 - Chương 2666: Ngăn Cản

Chương 2666: Ngăn Cản

Lúc này, nên để lệ quỷ đưa mình vào vị trí chuẩn xác nhất.

"Tới tấn công ta đi, tiếp xúc với ta một lần đi, ta sẽ lập tức đóng cửa sáu tầng quỷ vực, đi tới chỗ của mi."

Dương Gian nhìn chòng chọc vào con lệ quỷ kia.

Hắn không lo lắng sẽ bị giết chết ngay tức khắc bởi hắn có lòng tin rằng hắn có thể chịu đựng được đòn tấn công của con lệ quỷ này.

Cái xác khô quái dị có đầu của Hương Lan đã đi tới trước mặt Dương Gian, nó hơi vặn vẹo cái cổ, nhìn sang Đồng Thiên và Lý Dương ở bên cạnh.

Dường như đang làm phép lựa chọn giữa ba người.

Lệ quỷ đang ở trước mặt.

Còn họ vẫn đứng yên như cũ.

Bởi vì Dương Gian đứng ở phía trước, nên cuối cùng chọn Dương Gian đang đứng trước mặt nó.

Cái cánh tay khô gầy kia chậm rãi nâng lên, sau đó vươn về phía tay hắn.

Đột nhiên.

Lệ quỷ kia nắm lấy cổ tay của Dương Gian, sau đó cánh tay này của hắn khô đi khô đi với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, mà ngược lại, cánh tay kia của lệ quỷ lại căng tràn lên, có da có thịt, khôi phục lại dáng vẻ sinh động.

Lệ quỷ bắt lấy Dương Gian sau đó tấn công hắn, dưới sự tác động của lệ quỷ, cánh tay bị bắt nhanh chóng trở nên khô quắt, nó còn không ngừng lan đến những bộ phận khác trên cơ thể.

Chỉ cần mười mấy giây nữa, cả cơ thể của Dương Gian sẽ biết thành một cái xác khô.

Thế nhưng vào lúc này Dương Gian không những không hoảng hốt sợ hãi mà ánh mắt hắn còn lộ rõ vẻ hung ác.

Sau khi đóng quỷ nhãn, kết thúc sáu tầng quỷ vực, Dương Gian lập tức hành động.

Quỷ thủ màu đen lạnh lẽo nhanh chóng vươn ra, túm lấy cổ của con lệ quỷ trước mặt, quỷ thủ hình thành áp chế.

Lập tức, linh dị đang dần dần ăn mòn cơ thể của Dương Gian đã biến mất, cũng không tiếp tục chuyển biến xấu nữa.

Nhưng lệ quỷ cũng không vì thế mà ngừng hoạt động, cái cổ cứng ngắc, gầy nhom của nó vẫn tiếp tục giãy giụa, phát ra âm thanh ken két từ khớp xương, trên gương mặt quen thuộc lộ ra biểu tình lạnh như băng, miệng mở ra như muốn nói gì đó.

Nhưng một giây sau.

Dương Gian nhấc cây rìu bổ củi trong tay lên không hề do dự mà bổ vào lệ quỷ trước mặt.

Cây rìu bổ củi đã rỉ sét, loang lổ đến khó tin nhưng chỉ vừa chạm vào lệ quỷ đã trở nên vô cùng sắc bén.

Cái đầu của lệ quỷ nhanh chóng bị hắn chặt xuống.

Đầu và các chia lìa, cơ thể bị rìu bổ củi tách đôi, cho dù là lệ quỷ thực thụ cũng phải chịu áp chế to lớn.

"Chút năng lực này mà cũng đòi giết ta ư? Ta cũng không còn giống như lần đầu tiên đến đây nữa, ta của hiện tại còn kinh khủng hơn thứ quỷ như mi nhiều."

Bỗng nhiên Dương Gian nhấc chân đá một cái.

Thân xác của lệ quỷ bị đá văng ra ngoài, sau đó bay ra xa, không nhúc nhích, còn cái đầu bị chặt xuống đã bị Dương Gian cầm trên tay coi như một chiến lợi phẩm.

Sau đó, bảy tầng quỷ vực tự mình reset.

Lời nguyền trên cổ đã biến mất, cánh tay khô quắt cũng được hồi phục lại dáng vẻ khi trước, một lần nữa, Dương Gian lại trở về nguyên vẹn.

"Lợi hại."

Đồng Thiên thấy vậy thì thốt lên đầy khâm phục.

"Đội trưởng đã ra tay thì đây là kết quả đương nhiên thôi, thế nhưng việc cấp bách bây giờ là giải quyết tiếng nhạc nguyền rủa quái dị này, nếu như lời nguyền chết chóc này nhắm vào ý thức của người sống vậy thì mấy người chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm tính mạng"

Lý Dương nhanh chóng tiến về phía trước, hắn duỗi tay chạm vào cây dương cầm cũ kỹ kia, cố gắng phá huỷ hoàn toàn cây đàn cũ kỹ này.

Cây đàn dương cầm rung lên ầm ầm, vặn vẹo biến dạng, một số linh kiện đang không ngừng rơi xuống.

Thế nhưng lời nguyền được lưu lại lên cây đàn dương cầm đang đối kháng với Lý Dương, nhất thời không thể phá huỷ được nó.

Thế nhưng, dưới sự ảnh hưởng của linh dị, tiếng nhạc truyền đến từ cây đàn dương cầm này cũng không còn được liền mạch nữa, nó đã bị đứt quãng, không thể liên kết với nhau tạo thành một bản nhạc hoàn chỉnh được.

"Có tác dụng rồi, tiếng đàn đã biến mất."

Đồng Thiên có chút vui vẻ.

"Tuy áp chế đã phát huy tác dụng nhưng vẫn chưa được triệt để, một khi anh nới lỏng, tiếng đàn sẽ lại tiếp tục vang lên."

Dương Gian nói: “Cây đàn dương cầm này vẫn còn lưu giữ lời nguyền, âm thanh giống hệt với chiếc hộp đàn trong tay tôi trước đây, nhưng mà tôi có một biện pháp khá ổn, Lý Dương, anh tránh ra đi."

Nói xong, hắn đặt một chiếc ghế đến trước cây dương cầm.

Mặc dù ở trước đàn dương cầm cũng có một chiếc ghế băng nhưng ghế đó từng bị lệ quỷ ngồi lên, Dương cũng không muốn dính điềm xui nên cũng không muốn ngồi lên đó.

"Được rồi, vậy tôi nới lỏng tay ra đây"

Lý Dương cũng không tiếp tục cứng đối cứng với cây dương cầm này nữa, hắn lựa chọn nhượng bộ.

Hắn vừa buông lỏng tay, tiếng nhạc nguyền rủa từ dương cầm lại vang lên.

Thế nhưng Dương Gian cũng nhanh chóng thay thế.

Hắn dựng cây trường thương bị nứt ở bên cạnh, sau đó vươn hai tay đặt lên cây đàn dương cầm đã hư tổn nghiêm trọng lại đang vặn vẹo biến hình.

Theo những ngón tay lả lướt của Dương Gian, hắn đang diễn tấu một bản nhạc quỷ dị, trống rỗng.

Vậy là lúc này, bản nhạc vốn có trên cây dương cầm và bản nhạc mà Dương Gian đã diễn tấu cùng nhau vang lên.

Hai bản nhạc này khá giống nhau, nhưng cũng có một số điểm khác biệt, dường như là một ca khúc cùng nhạc phổ, lúc này diễn tấu lại mang đến cảm giác như đang hoà vào nhau, khiến người nghe vô cùng thoải mái.

Đúng vậy, mang đến một cảm giác vô cùng thoải mái, đã không còn cảm giác quỷ dị, biến ảo khôn lường nữa.

Bình Luận (0)
Comment