“Âm nhạc linh dị cần có ba ca khúc, một bản nhạc khi chơi có thể đem đến sự sống, một bản nhạc khi chơi lại mang đến cái chết, còn có một khúc tôi chưa nghe bao giờ, có dạng linh dị thế nào tôi cũng không biết."
Dương Gian vừa chơi dương cầm vừa nói chuyện với Lý Dương và Đồng Thiến.
"Bản mà tôi đang chơi là bản mang lại sự sống, cũng gọi là hộp nhạc nguyền rủa, nếu âm thanh không ngừng lại thì những người nghe thấy bản nhạc này cũng sẽ không chết, đương nhiên, cái giá phải trả chính là khi âm thanh ngừng lại, họ sẽ phải chết.”.
"Bản nhạc từ đàn dương cầm này hẳn là bản đem lại cái chết, chỉ cần nghe thấy đều sẽ phải chết, nhưng cần phải đàn xong mới hiệu nghiệm, lúc trước tôi cũng từng bị cây dương cầm bị nguyền rủa này tấn công, may mà khi đó trên người tôi dính lời nguyền của hộp nhạc này nên không chết, may mắn sống sót."
Dương Gian kể lại rất nhiều chuyện trước kia.
Đến bây giờ, có rất nhiều bí mật đã không cần phải bảo mật nữa, có thể chia sẻ cho đồng đội biết.
"Hoá ra là như vậy."
Lý Dương nghe xong cũng có chút kinh ngạc.
Hoá ra trong giới linh dị còn tồn tại cũng chuyện li kỳ đến vậy.
"Tôi cảm thấy giữa ba ca khúc này có tồn tại quan hệ khắc chết lẫn nhau."
Dương Gian nói: “Tôi cảm thấy có thể dựa vào hộp nhạc nguyền rủa để triệu tiêu hoàn toàn cây dương cầm nguyền rủa này"
Hiện tại lời nguyền của đàn dương cầm đã được giải phóng, hắn cũng đang giải phóng lời nguyền.
Linh dị tiếp xúc lẫn nhau, kết quả nhất định sẽ ngang sức, sẽ đều mất đi hiệu quả.
Rất nhanh thôi suy đoán này sẽ được kiểm chứng.
Sau khi nốt nhạc cuối cùng trên cây đàn dương cầm cũ kỹ bị nguyền rủa được phát lên, tay của Dương Gian cũng dừng lại.
Hai bản nhạc quỷ dị dừng lại cùng một lúc.
"Không có chuyện gì, chẳng có chuyện gì xảy ra cả"
Đồng Thiến tự nhìn mình rồi lại nhìn sang Lý Dương, còn quan sát cả xung quanh.
Tất cả đều yên bình.
Âm nhạc linh dị không mang lại chút ảnh hưởng nào cả, họ vẫn bình an vô sự.
"Đây là kết quả tất yếu thôi, lời nguyền rủa cùng sức sẽ không phân cao thấp, cho nên chúng đều mất đi hiệu lực."
Dương Gian chậm rãi đứng lên, sau đó lại chăm chú nhìn vào cây đàn dương cầm trước mặt.
Lời nguyền có thể lưu lại trên cây dương cầm này cũng có nghĩa cây dương cầm này là một vật phẩm linh dị.
Bản thân một vật phẩm linh dị lại có thể tự giải phóng lời nguyền, vậy lệ quỷ ngồi trước dương cầm đó là thứ gì? Hay đó là Hương Lan sau khi chết được sống lại rồi biến thành lệ quỷ?
Có lẽ Hương Lan sau khi chết vẫn còn giữ được một số thói quen khi còn sống, cho nên mới ngồi trước dương cầm chơi đàn.
Đáng tiếc, bây giờ Hương Lan chỉ còn lại cái đầu hoàn chỉnh, cơ thể thực sự của cô ấy có lẽ đã đều nát vụn rồi.
"Dương Gian, ban nãy chúng ta có việc gì vậy, tại sao sau khi không động đây được thì lại đến nơi này?”.
Đồng Thiên nhíu mày, phát hiện nơi này vô cùng âm u lại quỷ dị, khắp nơi đều tràn ngập không khí khác thường.
"Khác biệt về vị trí thì không thể sản sinh ra giao điểm, phương pháp duy nhất chính là dùng quỷ vực để phá vỡ giới hạn, sau đó xâm lấn"
Dương Gian nói: “Thế nhưng cần có toạ độ, nếu không rất dễ bị lạc, hoặc có thể sẽ không tìm được đường chính xác, vừa rồi lệ quỷ kia bắt lấy tôi, cũng đồng nghĩa với việc tôi bắt được nó, cho nên chúng ta mới vào được"
“Có lẽ đây chính là căn phòng linh dị đã phong toả vị trí của khách sạn Caesar"
“Đúng là một nơi ghê gớm, thảo nào có thể lưu giữ hết tất cả các loại linh dị vào đây."
Quỷ nhãn của Dương Gian hơi chuyển động.
Sáu tầng quỷ vực mới có thể tới nơi này, có thể thấy được căn phòng này đặc biệt đến thế nào.
Quả nhiên, trước tình huống thông thường, tầm nhìn của quỷ nhãn đã bị ảnh hưởng, nó chỉ có thể nhìn rõ được hoàn cảnh tối tăm mà thôi, không thể xuyên qua bức tường mà quan sát mọi thứ được.
Trước tình hình như vậy cũng có nghĩa phạm vi quỷ vực của Dương Gian cũng rất nhỏ.
"Thế nhưng căn phòng này lại không thể phong toả linh dị của quỷ hồ”.
Dương Gian cúi đầu nhìn.
Những giọt nước dưới chân nhanh chóng tràn ra, cũng nhanh chóng bao trùm xung quanh.
Giọt nước tràn qua chỗ cây dương cầm cũ kỹ kia, bao lấy nó, cuối cùng cây đàn nhanh chóng chìm vào trong làn nước, chẳng mấy chốc đã chìm xuống đáy, biến mất khỏi tầm mắt.
Dương Gian không hề có ý định sẽ bỏ qua cho cây dương cầm dính lời nguyền này, hắn quyết định sẽ mang nó về.
Cũng may đã thành công.
"Ai?"
Chợt, lúc này Đồng Thiên mới chú ý đến thứ gì đó, hơi xoay cổ, khuôn mặt đang khóc lập tức quay về một phía.
"Phát hiện điều gì?"
Lý Dương cũng lập tức cảnh giác, hắn hơi híp mi, nhìn về phía của nhà hàng.
Cửa lớn của nhà hàng đã hư hại, thuỷ tinh vỡ tan tành, thế nhưng, xuyên qua màn đêm tối vẫn có thể trông thấy một bóng dáng mờ ảo đang đứng sau cánh cửa, không biết người kia đã xuất hiện từ lúc nào, dường như vẫn luôn âm thầm quan sát mấy người bọn hắn.
Không.
Có lẽ đó không phải là con người, mà là con lệ quỷ vẫn luôn quanh quẩn trong căn phòng không xác định này, “Không trả lời sẽ chết."
Mặt Dương Gian lạnh lùng, lại cầm thanh trường thương bị nứt lên lần nữa.
Trong căn phòng này đã phong toả không biết bao nhiêu loại linh dị, chuyện gì cũng có thể xảy ra, lệ quỷ có thể giống người, mà người cũng có thể giống lệ quỷ, cho nên phải vô cùng cảnh giác.