Lý Dương nhắc nhở: "Đội trưởng, nhỡ như tin tức họ đưa ra là giả, hại chúng ta chạy một vòng thì phải làm sao bây?"
"Tôi cam đoan rằng mình nói là thật, nếu như các ngươi không tin thì có thể đến mấy gian phòng ngẫu nhiên để tìm kiếm một chút manh mối, chắc chắn sẽ có phát hiện."
Đổng Ngọc Lan lập tức nói: "Phòng phục sinh của Chu Kiến là 301, phòng ghi chép là 300, phòng Vương Căn Toàn phục sinh là 801, phòng ghi chép là 600."
"Còn có của tôi và A Nam, phòng phục sinh và phòng ghi chép của cả bốn người chúng tôi đều đã nói cho mấy cậu rồi"
"Tại sao ông lại ghi chép manh mối trong phòng 600."
Lý Dương hỏi.
Vương Căn Toàn: "Bởi vì phòng của tôi quá sâu, tôi không muốn trở về sâu như vậy chỉ để ghi chép thông tin, chỉ đành chọn một nơi tương đối gần để ghi lại"
"Có thể hiểu được."
Lý Dương gật gật đầu, cảm thấy lời giải thích này không có vấn đề gì.
"Đội trưởng, nếu như họ nói không có vấn đề gì, vậy lựa chọn tốt nhất của chúng ta là phòng 102, gian phòng kia hẳn là cách chúng ta gần nhất, những gian khác quá xa."
A Nam lại nói: "Cũng không nhất định đầu, bên trong gian phòng giống như mê cung, cũng không phải con số càng lớn thì càng vào sâu, có đôi khi tìm được đường chính xác, cho dù là phòng 701 cũng có thể đến nhanh, nếu như không phải mỗi lần sống lại đều sẽ mất hết trí nhớ, với trí nhớ của chúng tôi đã sớm có thể tìm ra một con đường an toàn mà chính xác rồi."
"Có chuyện gì quay lại rồi nói, bây giờ tôi sẽ xuất phát."
Dương Gian giơ tay ra hiệu một chút, không muốn lãng phí thời gian, định hành động ngay bây giờ.
"Vậy chúc mấy cậu may mắn."
Đổng Ngọc Lan nói.
Chu Kiến nói: "Bên trong hung hiểm vô cùng, đến lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chết người thì cũng đừng đổ trách nhiệm lên đầu chúng tôi đấy."
Dương Gian không đáp lời, chỉ đưa theo Lý Dương và Đồng Thiên xuất phát lần nữa.
Thế nhưng lúc mới đến cửa, hắn lại dừng bước, sau đó cúi đầu nhìn một chút.
Trong khe cửa dưới, không biết tro giấy đã xuất hiện từ lúc nào đang bị gió cuốn liên tục vào phòng, nhưng quỷ dị chính là dưới chân không cảm giác được có gió thổi.
"Không ổn rồi."
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt lập tức thay đổi.
"Dương Gian, cậu chờ một chút rồi hẵng ra ngoài, bên ngoài có quỷ"
Đổng Ngọc Lan vội vàng nhắc nhở.
Vương Căn Toàn nói: "Tro giấy là đặc biệt, đặt ở cửa như một lời nhắc nhở, chỉ cần bên ngoài có quỷ đi ngang qua, tro giấy sẽ bị ảnh hưởng mà khuếch tán, chúng ta thông qua phương pháp này xác định bên ngoài hành lang có an toàn hay không, máu bôi lên cửa cũng đặc biệt, có thể ngăn cách cảm giác của lệ quỷ, khiến cho lệ quỷ không phát hiện có chúng ta ở trong phòng."
Nhưng mà lại còn chưa dứt, cửa phòng lại đột ngột lắc lư một cách kịch liệt, giống như bên ngoài có thứ gì đó muốn mở cửa đi vào.
"Ông vừa nói gì cơ? Lệ quỷ không phát hiện ra à? Dương Gian quay đầu lại nhìn hắn một cái.
--- Tro giấy được đổ dọc theo khe cửa vào trong phòng.
Không khí tràn ngập mùi khét nhưng khi mùi này xuất hiện, cánh cửa bên ngoài dính đầy máu đỏ cũng rung lên không ngừng.
Tay nắm cửa rung dữ dội, giống như có một cái gì đó ở bên ngoài sắp đột nhập vào phòng.
"Không thể nào, quỷ sẽ không bao giờ tìm thấy căn phòng này.
Vết máu trên cánh cửa vẫn chưa bong ra nên nó vẫn còn hiệu lực."
Lúc này Chu Kiến vô cùng sửng sốt.
Lý Dương nói: "Linh dị là thứ đầy sự bất trắc.
Anh nghĩ vết máu trên cánh cửa có thể cản trở nhận thức của lệ quỷ sao? Nó chỉ xảy ra trong những trường hợp bình thường.
Nhưng trong hoàn cảnh này, mọi loại tình huống dị thường đều có khả năng xảy ra."
Sau đó, hắn lại gần cánh cửa đang rung chuyển, chuẩn bị sử dụng sức mạnh linh dị của mình để chặn nó.
"Đừng chặn cửa, chỉ cần mở cửa là được.
Tôi muốn biết điều gì sẽ xảy ra khi lời nguyền mở cửa đối kháng với lệ quỷ bên ngoài cửa.
Nếu quỷ đã đến trước cửa rồi thì chúng ta cũng không thể đứng nhìn được."
Dương Gian đứng trước cửa nói.
"Được."
Lý Dương đổi tay, giơ cánh tay gầy guộc già nua của mình lên nắm lấy tay nắm cửa.
Ngay lập tức, sự rung chuyển của cánh cửa giảm xuống bởi vào lúc này trên cánh cửa đã có thêm một lời nguyền linh dị mạnh mẽ hơn nhiều.
Tuy nhiên, những cánh cửa thông thường không thể chống lại được sức mạnh linh dị này.
Trên cánh cửa xuất hiện rất nhiều vết nứt, số lượng vết nứt này ngày càng nhiều, ngày càng lan rộng, Dường như chỉ cần chạm nhẹ vào cửa là có thể vỡ tan tành.
Nhưng điều đó đã không xảy ra.
Cho dù cánh cửa đã bị hủy hoại nghiêm trọng nhưng nó vẫn không hư hỏng gì như cũ.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa này.
Họ rất muốn biết rốt cuộc bên ngoài cánh cửa đó có thứ gì cứ quanh quẩn mãi không chịu rời đi.
Cánh tay gầy guộc của Lý Dương nhanh chóng dùng chút sức.
Cánh cửa gỗ nứt toác từ từ mở ra với tiếng cọt kẹt.
Đồng thời, lời nguyền mở cửa sẽ chết khủng bố kia cũng được giải phóng.
Người bình thường, thậm chí hầu hết ngự quỷ nhân đều không thể chống lại loại lời nguyền này.
Chỉ cần nó bị kích hoạt, họ chắc chắn sẽ chết.
Nhưng bây giờ không phải người sống phải chịu lời nguyền này mà là lệ quỷ.
Sau khi cánh cửa mở ra, vẻ mặt của Dương Gian lập tức cứng đơ.
Một cảnh tượng kỳ lạ và hãi hùng hiện ra.
Lúc này ngoài cửa có một xác chết phân hủy nặng đứng đó bất động, một tay nó giơ lên.
Có vẻ như vừa rồi xác chết này đã cầm tay nắm ngoài cửa và cố gắng đi vào.