“Chết tiệt."
“Quả nhiên, chúng ta đã bị quỷ nhắm tới."
“Mau đuổi thứ này đi.
Đừng bao giờ cho nó vào, nếu không tất cả chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."
Những người khác kinh ngạc kêu lên.
Tuy nhiên, Dương Gian và Lý Dương vẫn bất động.
Sau khi nhìn cái xác một lúc lâu, họ lập tức nhìn ra bên ngoài.
Ánh đèn hành lang bên ngoài chập chờn kỳ lạ hơn nữa còn có một luồng khí u ám nhanh chóng tỏa ra.
Đó là do lời nguyền mở cửa đang ảnh hưởng đến mọi thứ xung quanh.
Cùng với việc lời nguyền khủng khiếp này được mở ra, gần đó truyền đến một thanh âm.
Có tiếng bước chân vang lên, bước chân dần dần vụt đi, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lệ quỷ đã rút lui rồi hoặc là bị lời nguyền mở cửa này đuổi đi.
Lúc này cái xác đang phân hủy mạnh chẳng khác gì vật thế thân cho lệ quỷ.
Mặc dù trông rất đáng sợ nhưng thực tế, không có sức mạnh linh dị nào trên xác chết và nó không gây ra mối đe dọa nào đối với họ.
"Quỷ đã rời đi."
Lý Dương nói: "Nhưng có lẽ không đi quá xa.
Phạm vi lan truyền của lời nguyền mở cửa tử thần của tôi không quá rộng, xa nhất là mười mét.
Vậy nên nếu không có gì thay đổi thì lệ quỷ sẽ trở lại nhanh thôi."
"Lệ quỷ ở trong một xác chết.
Loại lệ quỷ này rất phiền phức.
Nó có thể xâm nhập vào cơ thể người sống nếu không cẩn thận.
Chúng ta không thể ở đây nữa.
Quỷ đã tìm ra nơi này đồng nghĩa với việc nơi này không còn an toàn nữa.
Đi thôi, rời khỏi đây đi."
Dương Gian khẽ cau mày.
Sau khi nói xong, hắn dùng một chân đẩy cái xác đang phân hủy mạnh trước mặt ra chỗ khác.
Cái xác bay ra ngoài, rơi xuống lối đi, xoắn lại thành một quả bóng, tứ chi rời ra.
Dương Gian liếc nhìn cánh cửa đang mở.
Mặc dù vết máu đỏ trên đó vẫn còn nhưng có vẻ như đã phai màu, không còn sáng như trước, màu sắc rất cũ.
Dường như sức mạnh linh dị bên trên đã hoàn toàn tiêu tan.
"Đị."
Hắn sải bước về phía trước, sau đó không do dự đi về phía hành lang bên trái.
Lý Dương và Đồng Thiến lập tức làm theo.
Họ phải nắm bắt thời điểm an toàn này để hành động, kẻo đang đi thì lại gặp quỷ trên đường.
Ngay sau khi họ đi ra ngoài, Chu Kiến, Đổng Ngọc Lan, A Nam ở trong phòng lập tức cảm thấy lo lắng.
"Vết máu trên cửa đã phai, giấy ở cửa cũng bị thổi bay ra ngoài. Căn phòng này đã bị quỷ tìm thấy. Chúng ta không thể ở đây nữa, phải tìm một nơi ẩn nấp an toàn nếu không chúng ta sẽ bị quỷ bắt giết lần nữa."
Chu Kiến hít một hơi thật sâu và nói ngay lập tức.
"Không thể ở trên tầng ba. Ở tầng hai cũng có quỷ. Đại sảnh càng có nhiều quỷ hơn. Tầng bốn là nơi an toàn nhất. Tốt hơn hết là nên đổi phòng"
Đổng Ngọc Lan nói.
"Bất kỳ căn phòng nào cũng có thể có nguy hiểm"
Vương Căn Toàn nói: “Tôi kiến nghị nên ở lại đây. Quỷ tìm được nơi này có thể là do trùng hợp. Xác suất xảy ra hai lần liên tiếp là không lớn"
Chu Kiến nói: "Ngay cả khi lệ quỷ ban nãy bị đám người Dương Gian đuổi đi không quay lại thì cũng chưa chắc những lệ quỷ khác sẽ không đến..."
Nhưng khi hắn còn chưa nói xong, cánh cửa đang trong tình trạng êm đẹp bỗng nhiên vỡ tan theo một tiếng nổ.
Nó trở thành một đống gỗ, không có mảnh nào hoàn chỉnh.
"Cửa cũng hỏng rồi, không thể ở lại đây."
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói thêm.
Lúc này, A Nam ôm một cái đầu người chết bước ra ngoài.
"A Nam, anh đi đâu vậy?"
Đổng Ngọc Lan hỏi ngay.
A Nam nói: "Tôi muốn đi với đám Dương Gian một chuyến. Tôi có việc phải làm. Các người tự mình hành động, không cần để ý đến tôi."
Nói xong, hắn nhanh chóng đuổi theo.
"Hắn định quay lại thật à?"
Vẻ mặt của Chu Kiến thay đổi.
Vương Căn Toàn: "Nếu không thể ở đây, có lẽ căn phòng ở cửa ra vào sẽ an toàn hơn. Đó là một căn phòng linh dị. Chỉ cần căn phòng không có quỷ thì sẽ an toàn hơn căn phòng bên ngoài. Chúng ta có thể đợi Dương Gian ở căn phòng gần lối ra vào. Đợi hắn trở về rồi chúng ta cùng nhau hành động sẽ an toàn hơn."
"Có lý."
Mắt Chu Kiến sáng lên, hắn nghĩ đây là một giải pháp tốt.
Nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn.
Mặc dù có thể có lệ quỷ trong căn phòng kinh dị nhưng căn phòng đó rất đặc biệt.
Chỉ cần cửa không mở, lệ quỷ sẽ không thể đột nhập.
Vì vậy, chỉ cần chắc chắn căn phòng an toàn thì có thể tạm thời ẩn náu trong đó để đảm bảo sẽ không bị lệ quỷ nhắm tới.
"Vậy thì còn chần chừ gì nữa, hành động ngay thôi."
Đổng Ngọc Lan thúc giục, cô có chút lo lắng bởi vì đám Dương Gian đi rất nhanh, họ đã đi xa rồi.
Ba người không dám chậm trễ nữa, lập tức thu dọn đồ đạc và lao ra ngoài, vội vàng theo sau trước khi người bên kia mất hút.
"Dương Gian, A Nam đi theo chúng ta đến đây rồi"
Trên đường đi, Đồng Thiến nhăn mặt quay lại phía sau và nhìn thấy A Nam đang vội vàng chạy tới.
Quỷ nhãn Dương Gian cũng nhìn thấy, hắn nói: "Không quan trọng, hắn có thể đi theo nếu hắn muốn.
Chúng ta không cần quan tâm.
Nếu gặp nguy hiểm cũng không cần để ý tới hắn.
Dù sao thì hắn cũng có thể chết đi sống lại ở đây.
Nếu chúng ta chết thì là chết thật luôn đấy."