A Nam nghe thấy những lời này của Dương Gian, hắn cũng không nói gì nhiều mà vẫn vô cảm, vô hồn như trước.
Dáng vẻ của hắn rõ ràng không phải là của một người bình thường sau khi sống lại mà giống như một ngự quỷ nhân điều khiển lệ quỷ hơn.
Lúc này Dương Gian đang đi theo con đường trong trí nhớ và nhanh chóng đến lối vào nơi linh dị đó.
Một lối đi được trải thảm đỏ.
Sâu trong lối đi là các phòng.
Một số đèn tường được bật trước của các phòng, một số tắt, một số mở và một số cửa đóng chặt... Mặc dù trông bình thường nhưng thực ra lại mang đầy cảm giác kỳ dị khó tả.
Dường như một khi đã bước vào đây thì sẽ không thể ra được nữa.
Dương Gian không do dự bước vào.
Hắn nhanh chóng nhìn thấy căn phòng đầu tiên, căn phòng số 1.
Hắn không mấy quan tâm, tiếp tục đi sâu vào.
Tấm thảm đỏ mềm mại, sáng sủa và sạch sẽ.
Có vẻ như bất kỳ thứ rác rưởi nào rơi vào đó sẽ biến mất sau một khoảng thời gian.
Lúc đầu, hắn đoán thỉnh thoảng nó sẽ được khởi động lại và tất cả những thứ bị hỏng, làm bẩn sẽ được khôi phục vào một thời điểm nhất định.
Bởi vì nơi này không được làm sạch trong một thời gian dài nên chắc chắn sẽ có dấu vết của các sức mạnh linh dị khác nhau để lại trên mặt đất.
Nó sẽ không bao giờ được sạch sẽ như vậy.
Họ nhanh chóng đi qua ngã tư đầu tiên.
Xung quanh đều được trải thảm đỏ, không có sự khác biệt giữa các phòng ở hai bên lối đi, rất dễ bị lạc khi bước vào đó.
Dương Gian tiếp tục đi về phía trước.
Hắn đi vẫn chưa đủ sâu và cần phải tiếp tục.
Chỉ có như vậy hắn mới có thể tiếp cận căn phòng nơi có thông tin được ghi lại.
"Đúng rồi, tôi muốn biết một điều.
Bị mắc kẹt ở đây lâu như vậy thì nguồn thức ăn của mấy người là gì?"
A Nam nói: "Ở một số phòng có đồ ăn và nước uống nhưng số lượng không nhiều.
Đủ để ăn no một bữa nhưng không đủ để sinh tồn trong thời gian dài.
Chính vì vậy cũng cần phải liên tục khám phá những nơi khác để tìm kiếm thức ăn.
Có một số phòng rõ ràng đã tìm qua rồi nhưng chỉ cần đợi một khoảng thời gian đồ ăn sẽ xuất hiện trở lại."
"Hóa ra là như vậy."
Dương Gian gật đầu.
Lý Dương nói: “Giống như khi tôi bị mắc kẹt trong thế giới quỷ họa.
Tôi sống bằng thức ăn đến từ một nơi linh dị"
“Thứ đó có ăn được không?"
Đồng Thiến nói.
Dương Gian không nói gì, chỉ duỗi tay ra.
Ngay sau đó, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một chai nước, hắn ném cho Đồng Thiến: "Hay là anh thử một chút? Đây là chai nước xuất hiện sau khi sử dụng sự ảnh hưởng linh dị của quỷ lừa gạt.
Anh nghĩ nó có chỗ nào khác với thức ăn thông thường không?"
Sức mạnh linh dị của quỷ lừa gạt thậm chí có thể tạo ra cơ thể của một người sống.
Bởi vậy tạo ra một ít thức ăn và nước uống thông thường thì không có vấn đề gì.
Chỉ là hắn không kiến nghị nên ăn những thứ này.
Vì thức ăn và nước uống dựa vào sức mạnh linh dị chắc chắn sẽ có một số tác dụng phụ.
Nếu là ngự quỷ nhân thì có thể ăn một chút, còn nếu là người thường thì tốt nhất nên tránh xa.
"Tôi không cần"
Đồng Thiên từ chối nhưng hắn vẫn tò mò mở chai nước.
Sau khi mở ra và đổ lên tay, cái cảm giác lạnh đó thực sự không thể miêu tả được.
Nhưng đó thực sự là nước, không phải ảo ảnh.
"Linh dị ảnh hưởng đến thực tế và thay đổi vật chất của thực tại.
Ngoại trừ việc người sống không thể sống lại, hầu hết mọi thứ đều có thể được xây dựng.
Tuy nhiên đừng coi thường sự xuất hiện của một chai nước.
Thực tế, đại đa số ngự quỷ nhân cả đời này cũng chưa chắc đã làm được điều này, Ngay cả tôi cũng chỉ có thể dựa vào các vật thể linh dị mới có thể tạm thực hiện"
Dương Gian nói.
Biểu cảm của Lý Dương khẽ thay đổi: "Vậy nên quỷ họa là sự kiện linh dị cấp S.
Nó có thể xây dựng một thành phố gần như hoàn chỉnh, thậm chí xâm chiếm và thay thế thực tại."
"Đúng vậy"
Dương Gian gật đầu.
Mấy người họ vừa trò chuyện vừa tiếp tục tiến về phía trước.
A Nam đi theo sau mà không nói một lời nào nhưng sự xuất hiện của chai nước vừa rồi khiến hắn cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Đến những chuyện như vậy mà Dương Gian này cũng có thể làm? Hiện tại, những người ở thế giới bên ngoài có thể kiểm soát sức mạnh linh dị đến mức như vậy rồi à? Hay là do hắn đã bị mắc kẹt đây quá lâu và không thể bắt kịp với sự phát triển của xã hội bên ngoài.
"Dương Gian, tiếp theo là khu vực nguy hiểm.
Cậu đã thâm nhập vào nơi linh dị này rồi.
Từ giờ, cậu có thể gặp phải lệ quỷ bất cứ lúc nào."
Sau một thời gian, A Nam không kìm được nhắc nhở một câu.
Nơi quỷ dị này giống hệt như một mê cung, đâu đâu cũng là những căn phòng giống hệt nhau.
Tất cả các phòng đều không có sự khác biệt ngoại trừ việc được được treo số khác nhau.
Tất nhiên, còn có một sự khác biệt nữa đó là đèn tường cạnh một số phòng được bật còn một số khác thì tắt.
Những chiếc đèn tường này mang lại một chút ánh sáng đến hành lang tối tăm.
Giúp mọi người đi bộ ở đây không bị khuất tầm nhìn hoàn toàn.