Sức mạnh linh dị mà Chu Kiến có được không phải là mối đe dọa với hắn.
"Mục tiêu tiếp theo là tôi à?"
Chu Kiến cũng tự cảm giác được mình đang bị nhắm tới.
Không hề do dự, hắn bắt đầu ra tay.
Một con lệ quỷ vô hình xuất hiện sau lưng hắn, xông thẳng về hướng Dương Giang Nhưng khi Chu Kiến ra tay, hắn cũng cảm giác được cơ thể mình có gì đó không ổn.
Một trận đau nhức ập tới làm cho hắn không chịu nổi mà ngã xuống đất.
Hắn cảm thấy cơ thể giống như bị đốt cháy và có thứ gì đó đang quấy nhiễu.
"A!"
Miệng hắn vừa mở ra đã bị một bàn tay cháy đen nhét vào trong, nắm chắc miệng của hắn, cùng với đó, khói bay ra, cơ thể hắn bắt đầu biến thành ngọn lửa.
Đối với bóng quỷ lao tới, Dương Gian không hề né tránh mà còn đón nhận, nhưng hắn không ngã xuống, loại trình độ này không thể giết hắn được.
"Chu Kiến thua, hắn phải chết."
Hương Lan nói.
A Nam thấy vậy lập tức chạy ra ôm lấy Chu Kiến rồi dùng lực lôi kéo.
Cánh tay của Chu Kiến bị kéo căng ra sau đó đứt lìa, bàn tay cháy đen cũng bị đứt khỏi cơ thể.
Nhưng mối nguy hiểm vẫn chưa biến mất, ngọn lửa trên người hắn ngược lại còn cháy to hơn.
"Tại sao cậu không bị làm sao chứ?"
Chu Kiến nghiến răng nhìn Dương Gian.
Đều bị tấn công, tại sao mình suýt chút nữa đã chết còn đối phương chẳng mảy may gì.
"Với trình độ hiện tại của anh, anh không hiểu nổi sự tồn tại của dị loại đầu.
Có lẽ Hương Lan có thể hiểu một chút."
Dương Gian thờ ơ nói.
Hương Lan nhìn chằm chằm Dương Gian, chậm rãi nói: “Có lẽ tên này đã không còn là con người nữa rồi.
Hắn không khác gì lệ quỷ cho nên đòn tấn công bất ngờ linh dị của anh không thể giết chết hắn."
“Sao có thể chứ?"
A Nam kinh ngạc.
Chỉ có những người khống chế sức mạnh linh dị mới có thể hiểu được độ nguy hiểm của loại sức mạnh linh dị này.
Nếu không cần thận có thể sẽ bị linh dị bào mòn dẫn tới tử vong, còn nếu biến thành quỷ thật thì sẽ không bị linh dị này ăn mòn đơn giản như vậy.
Vì bản thân sức mạnh linh dị đã là quỷ.
"Tình hình hiện tại của hắn không tốt lắm, chúng ta cùng nhau ra tay, đừng chần chừ nếu không chúng ta đều không sống nổi đâu."
Hương Lan nghiêm túc nói.
Vẻ mặt của Vương Căn Toàn và A Nam khẽ thay đổi.
Một lúc đã mất đi hai người thì ba người họ bắt tay có thể đối phó với tên Dương Gian này sao?
Dù bây giờ Dương Gian chỉ có thể cử động một tay thì việc giết nhóm người này vẫn không thành vấn đề.
Vì hắn là dị loại nên không thể dễ dàng bị giết, họ thì khác, mặc dù kiểm soát được sức mạnh linh dị nhưng họ cũng rất mong manh.
Bất kỳ cuộc tấn công linh dị nào cũng sẽ lấy đi mạng sống của họ.
Hơn nữa, cuộc tấn công của Dương Gian không hề đơn giản.
Lúc này bàn tay quỷ được kích hoạt bởi bếp lò không chỉ có thể xâm nhập vào cơ thể của họ mà còn có thể đốt cháy họ.
Ngọn lửa có thể thiếu đốt linh dị chắc chắn là khắc tinh của họ.
Tất nhiên, ngọn lửa này cũng khắc chế Dương Gian của hiện tại.
Chỉ là Dương Gian đã điều khiển sức mạnh linh dị của quỷ hồ và triệt tiêu lẫn nhau để ngọn lửa trên bàn tay quỷ không lan ra.
"Mặc dù ngọn lửa này chỉ có xương làm nguyên liệu đốt cháy nhưng nó sẽ lan rộng.
Thịt, da và mỡ cơ thể cũng sẽ bốc cháy, nhưng quỷ sẽ không bị giết, những con quỷ bị đốt cháy sẽ trở thành người mang lửa, giúp lửa lây lan, giống như một trò chơi ghép hình thay thế."
Dương Gian khẽ liếc nhìn lòng bàn tay cháy đen của mình.
Bàn tay quỷ vẫn có thể cử động và ngọn lửa trên đó vẫn còn.
Hai loại linh dị dường như khớp với nhau, tạo thành một lòng bàn tay đáng sợ hơn.
Trong khi đó, Hương Lan, A Nam và Vương Căn Toàn giẫm lên xác chết, tách chúng ra, rồi từ từ tiếp cận Dương Giang Họ đã chuẩn bị sẵn sàng hợp lực để giết Dương Gian ngay tại đây.
Chu Kiến vẫn còn sống nhưng cơ bản đã phế rồi.
Mặc dù A Nam đã giúp hắn rút bàn tay quỷ trong người ra nhưng cơ thể tàn khuyết ấy vẫn bị ngọn lửa kỳ lạ kia phủ lên, lúc này nó đang bùng cháy.
Chu Kiến đau đớn, khóc lóc và thậm chí không thể tỉnh táo.
Nhưng lúc này đã không ai có thể quan tâm đến hắn rồi.
"Còn muốn ra tay không?"
Cơ thể của Dương Gian đông cứng tại chỗ, không thể cử động được.
Hắn có thể đứng dậy hoàn toàn bằng đôi tay quỷ.
Một bàn tay quỷ nắm lấy chân hắn nâng đỡ cơ thể, giúp hắn không bị ngã xuống.
"Đã đến rồi, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Dù chúng tôi có dừng lại cậu cũng không buông tha chúng tôi, đúng không?"
Hương Lan ngây người nói.
Dương Gian đáp: "Lẽ ra trước đây tôi không nên tha cho mấy người, tôi đã sớm nghĩ rằng việc mấy người bị nguyền rủa.
Nếu các người ở lại khách sạn Caesar sẽ là một mối nguy hiểm tiềm ẩn, nhưng tôi là người có nguyên tắc, đối với những mối đe dọa không trực tiếp uy hiếp tới tôi, tôi đều sẽ cho một cơ hội.
Nhưng thật tiếc, mấy người đã không nắm lấy cơ hội này."