"Chỉ lúc cần thiết thôi."
Dương Gian nói.
"Đương nhiên.
Chỉ lúc cần thiết."
Vương Tiểu Minh khẳng định: "Cậu có ba ngày để triệu tập đội trưởng và tham gia cuộc họp.
Sau khi sự việc thành công, tất cả vật phẩm linh dị trong tổng bộ do cậu điều động."
"Điều động? Ông nói rất thận trọng"
Từ đó thấy được Dương Gian chỉ có quyền sử dụng chứ không có quyền chiếm hữu, nhưng sử dụng bao lâu thì tùy Dương Gian quyết định.
Muốn lấy hết cũng không quan trọng nhưng hắn phải có giá trị tương ứng với nó.
Vương Tiểu Minh không trả lời: "Tư liệu của đội trưởng sẽ được gửi đến điện thoại di động của cậu.
Ngoài ra, quyền lợi của đội trưởng chấp pháp sẽ có hiệu lực từ bây giờ.
Mọi chuyện đều tùy cậu."
"Chỉ có vậy thôi? Không có chữ ký, dấu tay hay gì đó?"
Dương Gian nói.
"Một vài tờ giấy sẽ có ích à?"
Vương Tiểu Minh nói: "Một lời hứa bằng miệng là đủ, Tào Duyên Hoa sẽ không bao giờ dám trở mặt, trừ khi hắn muốn trở thành kẻ phản bội.
Dù hắn từ chức, phó bộ trưởng mới nhất định sẽ tiếp tục thực hiện thỏa thuận này, tổng bộ đã không có ai để quản tất cả đội trưởng, cho nên thời điểm cậu gật đầu, quyền lợi của chúng ta là một rồi."
"Tổng bộ thực sự không có sức mạnh ẩn giấu nào sao?"
Dương Gian vẫn có chút lo lắng, hỏi.
Vương Tiểu Minh lắc đầu cười: "Linh dị thay đổi quá nhanh.
Tổng bộ mới thành lập không bao lâu, có thể làm được đến hôm nay đã rất tốt rồi.
Cậu cho rằng những ngự quỷ nhân hàng đầu vẫn sẽ tuân theo mệnh lệnh của tổng bộ à?"
"Không có ngự quỷ nhân hàng đầu nào sẵn sàng chịu sự quản lý của tổng bộ, nhưng đây là một hiện tượng không thể tránh khỏi.
Khi năng lực của cá nhân đạt đến trình độ cao, những quy tắc do người thường đặt ra sẽ không còn nữa."
Dương Gian không hỏi thêm câu nào nữa: "Tôi muốn xem thử nhà kho."
"Tôi hơi khó chịu, để Thẩm Lương đi cùng cậu đi."
Vương Tiểu Minh nói:
Tin rằng những gì cậu cần sẽ không làm cậu thất vọng, biết đâu cậu sẽ tìm thấy những điều bất ngờ chứ?"
"Thẩm Lương, dẫn đường"
Dương Gian nói.
"Đội trưởng Dương, mời đi bên này"
Thẩm Lương lập tức buông tất cả công việc xuống, dẫn Dương Gian đến nhà kho của tổng bộ.
--- “Tổng bộ có hai nhà kho, một cái là nhà kho bí mật, chắc hẳn Dương đội đã đến đó rồi, còn một cái khác là nơi chứa một vài vật liệu địa phương đặc thù, không biết Dương đội muốn xem cái nào trước."
Thẩm Lương dò hỏi.
Dương Gian đáp: “Anh cũng nói tôi đã đến nhà kho thứ nhất rồi còn gì."
“Hiểu rồi"
Thẩm Lương dẫn Dương Gian đi vào nhà kho số hai.
An ninh ở chỗ này cũng không nghiêm ngặt như trong tưởng tượng, trừ nhóm người tuần tra và đứng gác ra thì cũng chỉ có một phòng an toàn.
Có điều phòng an toàn này của tổng bộ khá lớn, lúc cần thiết cũng có thể xem như một nơi để lánh nạn.
"Cần phải xin chỉ thị mới được mở nhà kho số hai, xin Dương đội chờ một lát."
Sau đó Thẩm Lương lấy điện thoại ra, bắt đầu xin chỉ thị vào nhà kho với cấp trên.
Dương Gian thoáng liếc nhìn.
Quỷ nhãn cũng không thể nhìn trộm.
Căn phòng không có góc chết, tất cả đều bị hoàng kim ngăn cách, không có linh dị nào có thể xâm phạm, muốn đi vào cũng chỉ có thể phá hủy bằng lực mạnh.
Thế nhưng nơi này là tổng bộ...
Ai lại dám nghênh ngang xông vào rồi đập loạn một nơi quan trọng như thế? Dù là ngự quỷ nhân có thể đi vào tổng bộ, nhưng một khi bị phát hiện thì chắc chắn hai đội trưởng Vệ Cảnh và Lý Quân cũng sẽ xuất hiện ngay lập tức.
Không bao lâu sau.
Thẩm Lương xin phép xong thì đã được trao quyền, sau đó mới có nhân viên công tác mang chìa khóa tới, mở ra cửa nhà kho này.
Cửa này không chỉ có một cánh.
Sau khi mở ra thì còn có một cánh cửa nữa ở bên trong.
Chẳng mấy chốc, nhân viên công tác thứ hai đã mang chìa khóa thứ hai ra, cuối cùng mới mở được cửa, trong đó thời gian cách nhau chừng năm phút.
"Thành thật xin lỗi, để lỡ thời gian của Dương đội cậu, đây là quy định để tránh mệnh lệnh thứ nhất có sai lầm, cho nên mới để năm phút thời gian phản ứng để cảnh báo"
Thẩm Lương áy náy cười nói.
"Sau khi mở ra cánh cửa thứ nhất, nếu chuông cảnh báo vang lên thì cánh cửa thứ nhất sẽ đóng lại ngay lập tức đúng không? Trực tiếp vây chết người ta ở trong lối đi nhỏ chật hẹp này."
Dương Gian nhìn ra được một ít manh mối rồi nói.
Thẩm Lương mỉm cười chứ không trả lời trực tiếp, đây là chuyện cơ mật của Bộ an ninh, không thể để lộ tùy tiện được.
Sau một khoảng thời gian chậm trễ, cuối cùng Dương Gian cũng đi vào cái nhà kho không quá lớn này.
Trước là hàng loạt chiếc rương, không những mỗi một cái rương đều bị khóa lạ mà còn được hàn trên mặt đất, căn bản không thể di chuyển được.
Thẩm Lương lấy chìa khóa ra rồi mở một cái rương trong số đó.
Bên trong là từng hàng quỷ nến màu đỏ được xếp gọn gàng, mỗi một hàng có mười cây, như thế thì một chiếc rương có ít nhất một trăm cây.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:
“Số lượng quỷ nến như thế này mà ngày nào Tào Duyên Hoa cũng khóc than?"