Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2804 - Chương 2804: Bẫy

Chương 2804: Bẫy

Chờ khi Dương Gian đi rồi, Liễu Tam nói với Vương Kiệt: “Cậu làm rất đúng, chuyện Dương Gian tìm tôi thật sự rất khẩn cấp, may mà cậu không ngăn cản hắn, nếu không hắn mà ra tay thì tuyệt đối sẽ giết cậu.

Suy cho cùng cậu cũng không phải ngự quỷ nhân của tổng bộ, hắn sẽ không hạ thủ lưu tình, về sau phải cẩn thận một chút khi đối mặt với Dương Gian."

“Đội trưởng, hội nghị phía tổng bộ quan trọng hơn sự kiện linh dị sao? Tại sao phải là hiện tại, một người như Dương Gian như thế mà cũng làm chân chạy vặt cho tổng bộ sao? Thật khó hiểu."

Vương Kiệt nói.

Liễu Tam trả lời: “Tổng bộ chắc chắn đã phải trả giá tương đối cao để mời được Dương Gian, mà bỏ ra số tiền lớn như vậy để tổ chức hội nghị đội trưởng thì cho thấy chuyện này không tầm thường, tôi chuẩn bị dừng một vài việc trong tay, trước hết đi tham gia xong lần hội nghị này rồi nói sau."

“Đội trưởng, có thể để một người giấy đi tham gia hội nghị."

Vương Kiệt đề nghị.

Liễu Tam đáp lại: “Dương Gian đã ra mặt mà tôi lại để một người giấy đi, một khi chuyện này bị vạch trần thì không thể khép lại chuyện này, không nên xem thường những đội trưởng kia của tổng bộ, một một người đều không đơn giản"

Hắn đã từng làm chuyện này rồi, trước kia hắn cũng để một người giây tham dự sự kiện quỷ họa.

Kết quả sau đó đắc tội quá nhiều người, nên không dám dùng chiêu này nữa.

"Được rồi, cậu không cần quan tâm chuyện Dương Gian, phụ trách tốt thành phố này là được, tôi có thể giải quyết những chuyện khác."

Liễu Tam nói.

Vương Kiệt gật đầu.

Cùng lúc đó Dương Gian cũng đã tới vị trí tọa độ.

Đây là một cùng núi, khắp nơi đều là cây cối xanh um tươi tốt, một vài thôn xóm phân bố rải rác các nơi, những thôn xóm này nối liền với nhau bằng con đường Bàn Sơn.

Chỉ là phần lớn thôn xóm đều bị bỏ hoang, bởi vì người trong thôn đã chuyển lên thành phố từ lâu.

Dương Gian mở mắt quỷ ra quét thoáng qua một lượt.

Trong rừng núi, một loạt người quỷ dị đều ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, bọn họ không hề nhúc nhích, tựa như người rơm ở trong rừng.

"Tất cả đều là người giấy của Liễu Tam"

Dương Gian nhìn những người trong rừng kia.

Đó không phải lệ quỷ, mà là người giấy Liễu Tam rải ở đây.

"Dương Gian, cậu tới rồi."

Một người giấy trong số đó đứng trên cây, vẫy tay về phía Dương Gian.

Dương Gian biến mất trên bầu trời, một khắc sau đã xuất hiện trên đường cái Bàn Sơn, phía trước hắn cũng có một người giấy, vẫn là dáng vẻ của Liễu Tam.

"Anh xuất hiện ở chỗ này với nhiều người giấy như vậy để làm gì? Xử lý sự kiện linh dị?"

Hắn hỏi người giấy ở trước mặt.

--- Người giấy đứng giữa đường đi vắng vẻ không một bóng người trên núi Bàn Sơn này không phải là Liễu Tam thật, hắn chỉ là một trong số những người giấy mà thôi.

Đối mặt với người giấy Liễu Tam, Dương Gian cũng không có cách nào để phân biệt được rốt cuộc người nào là thật, người nào là giả.

Tuy nhiên, chẳng cần biết đó là thật hay là giả, dù sao thì tất cả người giấy này đều thuộc sự quản lý của Liễu Tam.

"Dương Gian, thật sự rất xin lỗi, khiến cậu phải chạy đến đây một chuyến rồi."

Trong giọng nói của Liễu Tam đứng trước mắt lộ ra một chút áy náy: "Như cậu thấy đấy, bên tôi xảy ra một vài vấn đề nhỏ, tôi đã sử dụng tất cả người giấy mà vẫn chưa giải quyết được vấn đề, ngược lại còn khiến bản thân gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Hiện giờ toàn bộ người giấy nằm rải rác trong núi rừng này của tôi đều bị mất đi năng lực hành động."

Nói xong hắn chỉ xuống hai chân của mình: "Không thể di chuyển được."

"Dính phải linh dị nguyền rủa, bị đóng đinh ngay tại chỗ sao?"

Dương Gian hỏi.

Liễu Tam nói: "Chuyện này có liên quan đến cuộc trò chuyện lần trước của chúng ta.

Cậu còn nhớ rõ không, tôi đã từng nói với cậu về việc trước kia có một cái nghĩa trang nằm ở nơi thuộc quyền quản lý của tôi ấy? Nghĩa trang đó bị bỏ sót lại từ thời dân quốc, mặc dù nó đã bị bỏ hoang từ lâu nhưng những người dân sống gần đấy đều biết trước kia có một ông lão sống ở trong nghĩa trang đó.

Ông lão ấy không có tên, người xung quanh chỉ biết ông lão ấy được gọi là người trông coi thi hài"

"Một số tin đồn linh dị về thời dân quốc khiến tôi nảy sinh lòng hiếu kỳ, bắt đầu điều tra về người trông coi thi hài này, cuối cùng tôi cũng tìm được manh mối".

"Có một cổ trạch bằng gỗ nằm trong ngọn núi này, đấy là nơi người trông coi thi hài kia xuất hiện lần cuối cùng."

Dương Gian tiếp tục nghe hắn nói.

Liễu Tam nói tiếp: "Tuy nhiên, khi tôi vừa đặt chân vào cổ trạch kia đã bị linh dị tập kích, tôi bị mắc kẹt ở trong cổ trạch đó, những người giấy chuẩn bị đến trợ giúp cũng gặp trục trặc, từng người giấy một đều mất đi năng lực hành động...

Tôi hoài nghi cổ trạch kia là một cái bẫy, bất kỳ người nào đặt chân vào trong đó đều sẽ gặp phải nguy hiểm và bất trắc."

"Nhưng cổ trạch này lại nằm khuất ở trong núi, ít ai lui tới.

Tôi nghi ngờ rằng cái bẫy này được thiết lập đặc biệt dành cho những ai đang tìm kiếm người trông coi thi hài kia nhưng hiện giờ tôi lại không có bằng chứng nào hết, bởi vì bọn tôi đã bị mất liên lạc một đoạn thời gian nên hiện giờ tôi cũng không có cách nào biết được chính xác chuyện gì đang xảy ra bên trong cổ trạch."

"Có nghĩa là, anh chuẩn bị cẩn thận như vậy, dùng nhiều người giấy như vậy nhưng vẫn bị trúng kế chứ gì?"

Bình Luận (0)
Comment