Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2805 - Chương 2805: Đi Đúng Đường Đến Đúng Nơi

Chương 2805: Đi Đúng Đường Đến Đúng Nơi

Dương Gian liếc mắt nhìn qua những người giấy đứng sừng sững không nhúc nhích trồng cực kỳ quỷ dị ở trong rừng.

Hiển nhiên.

Liễu Tam đã chuẩn bị rồi mới đến đây, cũng chuẩn bị đủ số lượng người giấy để tìm kiếm người trông coi thi hài kia.

Liễu Tam nói: "Do tôi quá chủ quan.

Sau khi mấy người giấy liên tiếp bị mất liên lạc ngay khi vừa đặt chân vào cổ trạch kia, tôi mạo hiểm tự mình động thủ, cổ trạch đó kỳ lạ như vậy mà tôi lại không cảm nhận được nguy hiểm, bây giờ nghĩ lại mới thấy, nhận thức của tôi về linh dị đã can thiệp vào khả năng phán đoán của tôi ở một mức độ nào đó và khiến tôi tính toán sai tình huống"

"Cổ trạch đó ở đâu? Vừa rồi quỷ vực của tôi đã bao trùm cả khu vực này mà vẫn không tìm được cổ trạch mà anh nhắc đến"

Dương Gian hỏi.

"Cần đi đúng đường mới có thể đến được đúng nơi cần đến.

Nơi đây là mảnh đất linh dị, không thể dùng quỷ vực để cảm nhận, cậu đi theo chỉ dẫn của tôi là có thể trông thấy cổ trạch đó."

Nói xong, Liễu Tam vươn tay chỉ về một phía nào đó trên sườn núi ở trước mặt.

Dương Gian ngẩng đầu nhìn về hướng đấy, sau đó lập tức xuất phát.

Hắn đi thẳng lên sườn núi, tiến vào rừng cây, đi dọc theo phương hướng mà Liễu Tam đã chỉ cho mình.

Rừng cây rậm rạp, cỏ dại mọc um tùm, nhưng những thứ này cũng không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào đến hắn.

Quỷ ảnh bao trùm xung quanh, tất cả cỏ cây đều nhường đường cho hắn.

Đi không được bao lâu.

Đằng sau một cái cây ở bên cạnh cũng có một người giấy đang đứng im, người giấy đó duỗi tay chỉ về phía bên trái.

"Đội trưởng Dương, đi lối này."

Người giấy mở miệng nói chuyện, cũng là giọng nói của Liễu Tam.

Dương Gian đổi hướng, tiếp tục bước đi.

Sau khi rẽ sang trái đi được một lúc, hắn lại nhìn thấy một người giấy đứng ở trên cành cây, tiếp tục vươn tay chỉ đường: "Bên này."

Dương Gian khẽ gật đầu, lại đổi hướng lần nữa, đi về phía vị trí được chỉ dẫn.

Hiển nhiên, lúc ấy Liễu Tam đã rất thận trọng khi đến gần cổ trạch, cứ cách một đoạn khoảng cách là để lại người giấy, bảo đảm tất cả tình huống xung quanh đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Không lâu sau.

Dưới sự chỉ dẫn của những người giấy trong rừng, Dương Gian cứ thế đi trên một con đường quỷ dị.

Đây là một con đường được trải bằng bùn đất, khi giẫm lên còn có thể cảm nhận được sự lầy lội, mỗi một bước đều khiến một lượng lớn bùn đất dính vào giày, muốn vung xuống cũng không thể rũ bỏ hết được.

"Đây không phải bùn đất bình thường, trong chúng có khí tức của linh dị, có thể coi là một loại môi giới, chỉ giẫm lên con đường bùn đất này mới có thể đi tới đúng chỗ.

Nếu như dưới chân không dính đống bùn đất này, vậy thì cho dù đi như thế nào cũng không thể đến được chỗ kia."

Dương Gian cúi đầu nhìn xuống, dường như trong lòng đang suy nghĩ gì đó.

Trước đây hắn đã từng gặp một con đường y hệt con đường bùn đất này.

Đó là lúc ở bưu điện quỷ, hắn đi xe buýt linh dị để đưa thư tới một cổ trạch, phía sau cổ trạch ấy có một con đường bùn đất thông về phía sâu trong rừng rậm, cuối con đường là vài ngôi mộ kỳ lạ...

Hiện giờ nhớ lại trải nghiệm hồi đó, trong lòng Dương Gian vẫn cảm thấy sợ hãi.

Nhưng hiện giờ không giống với sự trải nghiệm đầy nguy hiểm lúc trước...

Trên con đường này không xuất hiện tình huống nguy hiểm nào hết.

Trên con đường bùn đất nhỏ này cứ cách một đoạn đường là có một người giấy Liễu Tam đứng sẵn nơi đó.

"Đội trưởng Dương, ở ngay phía trước thôi, sắp đến rồi, cậu nhớ phải cẩn thận một chút."

Người giấy Liễu Tam tiếp tục nhắc nhở, nhắc Dương Gian phải nâng cao cảnh giác, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Dương Gian cũng không cảm thấy Liễu Tam những nhắc nhở lặp đi lặp lại này là dông dài, mà nhớ kỹ những lời nhắc nhở này, hành động vô cùng cẩn thận.

Tiếp tục đi dọc theo con đường bùn đất nhỏ, cây cối xung quanh trở nên lạ lẫm, ánh sáng cũng đang không ngừng trở nên ấm u...

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi thứ ở xung quanh đã xảy ra biến đổi cực kỳ lớn, không còn là đỉnh núi xanh um tươi tốt nữa mà hoàn toàn tiến vào một nơi quỷ dị xa lạ.

Không lâu sau.

Khi Dương Gian dừng bước, hắn đã đến được nơi cần tìm.

Đây là một cổ trạch làm bằng gỗ, cổ trạch không tính là lớn lắm, chỉ có hai tầng lớp gỗ đã có chút cũ kỹ tạo ra một loại màu sắc u ám, giống như đã trải qua một quãng thời gian dài dầm mưa dãi nắng.

Cổ trạch được đặt ở vùng núi như thế này cũng không hiếm thấy, rất nhiều nơi vùng sâu vùng xa vẫn còn tồn tại dạng nhà cổ như này, thậm chí còn có người sinh sống trong đó.

"Dương Gian"

Trước cửa cổ trạch có một người giấy Liễu Tam, người giấy này đứng ở nơi đó không nhúc nhích, vẫn chưa đặt chân vào trong cổ trạch nên không bị mất liên lạc.

"Một ngôi nhà gỗ cũ kỹ như này cũng đủ để khiến anh bị nhốt ở bên trong sao?"

Dương Gian nhíu mày, dùng quỷ nhãn cố gắng dò xét mọi thứ trước mặt.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Quả thật bên trong cổ trạch làm bằng gỗ này có lực lượng linh dị quấy nhiễu, ngăn trở hắn dùng quỷ nhãn nhìn trộm.

"Bản thân tôi cảm thấy tôi ở bên trong hẳn là không xảy ra vấn đề gì, nhưng để giải quyết chuyện này vẫn cần tốn một khoảng thời gian nữa, cho nên không phải là tôi không muốn tham gia hội nghị ở tổng bộ mà là tôi thật sự không thể đến tham gia."

Bình Luận (0)
Comment