Ngay sau đó, hắn biến mất ở ngay giao lộ, và hắn cũng mang theo nến quỷ màu trắng còn sót lại nơi ngã tư.
Không thể để thứ đồ chơi này ở lại nơi dễ thấy như thế, một khi sự kiện linh dị kết thúc, nến quỷ màu trắng này chưa được thu về mà bị trẻ con cầm đi chơi sau đó đốt lên, nếu nến quỷ đó cháy sẽ lại gây ra việc lớn.
Rất nhanh, hắn lại xuất hiện bên dưới một tòa nhà dân cư cao bảy tầng.
Đây là nơi đầu tiên mà Quỷ Vực không có cách nào bao phủ.
Nhưng khi Dương Gian vừa xuất hiện, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đã lập tức hiểu tại sao Quỷ Vực không thể bao phủ nơi này rồi.
Trong cửa sổ, trên ban công, thậm chí là trên hành lang của từng tầng tòa nhà đều chật ních người.
Chỉ là tất cả những người này rất kỳ lạ.
Mỗi cá nhân đứng sừng sững ở nơi đó không hề nhúc nhích, hơn nữa chúng không có đôi mắt, chỉ có hai hốc mắt rỗng tuếch.
Bên trong hốc mắt còn có vệt máu đen như mực liên tục chảy ra ngoài, ngoài chuyện đó thì những người này còn không có miệng và mũi, ngũ quan chẳng còn nguyên vẹn.
Những thứ trên khuôn mặt họ biến mất không phải do bị cắt đi, mà vì ngay từ đầu đã không có rồi.
Vì trên mặt họ thiếu một số bộ phận, khiến hai hốc mắt đen kịt kia càng thêm rõ rệt.
"Không phải quỷ, nhưng cũng không phải người... Quỷ nộ ư?"
Trong đầu Dương Gian thầm nghĩ như vậy.
Sau đó hắn tiếp tục đi về phía trước vài bước.
Cộc! Nhưng ngay khi bước chân của hắn vừa chuyển động, dù đó là người trên cầu thang hay người ở cửa sổ, người ở trên ban công, tất cả họ đều nhìn về phía Dương Gian đang đứng.
Dù chúng không có mắt, nhưng dường như trong hốc mắt đen kịt kia có thể phản chiếu ra bóng dáng của Dương Giang "Chúng rất để ý đến những âm thanh ở xung quanh nhưng vẫn không ra tay giết mình, điều này chứng tỏ mình không kích hoạt quy luật giết người của lệ quỷ.
Vì vậy suy đoán lúc trước của mình đã chính xác, âm thanh không phải là thứ mấu chốt, nhưng chắc chắn quy luật giết người có liên quan đến âm thanh Dương Gian lẩm bà lẩm bẩm.
Vào lúc này, dù Dương Giang đang nói chuyện phát ra tiếng động không hề nhỏ, nhưng những người đó vẫn chỉ nhìn về phía hắn chứ không có bất cứ hành động nào đặc biệt.
"Thi thể nhiều quá, dùng một ngọn lửa thiêu hết đi."
Dương Gian dừng bước, hắn không cố gắng đi vào trong tòa nhà này.
Hắn nghi ngờ lệ quỷ thật sự đang trốn trong đó, vả lại nơi này có nhiều quỷ nộ như vậy, thay vì mạo hiểm chạy vào chẳng bằng hắn phóng hỏa đốt hết, đợi xong chuyện rồi vào xem thì hơn.
Ngay lúc này.
Hắn cởi găng tay ra.
Phía dưới găng tay vàng là một bàn tay quỷ cháy đen, bên trong tay quỷ còn lấp lóe chút ánh lửa, từ đầu đến cuối nó vẫn duy trì trạng thái bốc cháy.
Dương Gian đưa tay quỷ lên chạm vào một bộ thi thể trước mặt.
Một ngọn lửa quỷ dị nhanh chóng lan ra trên bộ thi thể, chỉ chốc lát sau đã đốt cháy bộ thi thể này.
Thi thể vẫn ở nơi đó, để mặc cho ngọn lửa đáng sợ kia cắn nuốt chính mình.
Ngọn lửa rất lớn, hơn nữa còn có xu hướng lan ra vùng lân cận.
Dương Gian thấy vậy, lúc này hắn mới đeo găng tay lại, chậm rãi lui về phía sau tránh khỏi phạm vi ánh lửa bao phủ để giảm bớt sức ảnh hưởng đến linh dị.
"Dùng ngọn lửa này xử lý những thi thể đầy linh dị đó thật sự không được thuận tiện cho lắm."
Trong đầu hắn thầm nghĩ.
Những thi thể này không phải là quỷ chân chính, nhưng nếu thật sự kích hoạt quy luật giết người của lệ quỷ, những quỷ nổ này sẽ lần lượt ăn tươi nuốt sống người đó.
Và nếu như người đó dùng sức mạnh linh dị của để đối phó với những quỷ nỗ này thì đó chính là việc lãng phí rất lớn.
Nhưng nếu như buông xuôi mặc kệ, những quỷ nộ này sẽ gây đủ loại thương tổn cho người kia, thậm chí có khi còn giết chết một ngự quỷ nhân.
Ngọn lửa tiếp tục lan ra đốt từng bộ từng bộ thi thể.
Chỉ chớp mắt sau, cả tòa nhà đã chìm trong biển lửa.
Dương Gian không tiếp tục lùi về sau nữa, hắn đứng ở chỗ xa kia để quan sát.
Trong tòa chung cư bị ngọn lửa cắn nuốt truyền đến đủ loại âm thanh quái dị, có tiếng kêu thảm thiết thê lương và đau đớn tuyệt vọng, thậm chí còn có tiếng kêu cứu rất lớn...
"Rõ ràng tất cả các thi thể này không có miệng và mũi, tại sao chúng có thể phát ra âm thanh? Chẳng lẽ trong đó có người sống sao?"
Ánh mắt của Dương Gian khẽ chuyển động, trong đầu hắn không khỏi xuất hiện phỏng đoán như vậy.
Nhưng sự thiêu đốt của ngọn lửa này gây ảnh hưởng rất nhỏ với người bình thường, trông nó có vẻ rất khủng bố vậy thôi nhưng thật ra lại rất khó đốt chết một người bình thường.
Nếu trong đó thật sự có người may mắn sống sót, chỉ cần họ cố can đảm lao ra khỏi tòa cao ốc là có thể bình yên vô sự.
Hắn nhìn chằm chằm vào cửa sổ và ban công của tòa nhà, cố gắng tìm ra nơi phát ra âm thanh.
Nhưng hắn không phát hiện ra gì cả.
Dương Gian chỉ có thể coi rằng đó là một hiện tượng linh dị nào đó không thể giải thích nổi.
Nhưng vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, hắn vẫn ở lại thêm một lúc nữa.
Tiếng kêu thảm thiết và rên rỉ cũng dần biến mất theo hiện tượng kỳ lạ kia càng lúc càng ít.