“Cuộc mua bán của anh đã thất bại, con quỷ này muốn kéo cả thị trấn này cùng với anh và tôi vào một mảnh đất linh dị.
Nó đã bắt đầu ra tay rồi, chẳng lẽ anh còn chưa phản ứng kịp hay sao? Nhìn trên đỉnh đầu mà xem, anh thấy hiện tại chúng ta đang ở chỗ nào không?"
Giọng nói của Dương Gian vang lên, một khắc sau hắn đã xuất hiện ở bên cạnh người quỷ dị kia.
Sự áp chế của quan tài định là tuyệt đối.
Thế nhưng hắn vẫn chưa xác định được thứ đồ chơi trước mắt này đến cùng là loại tồn tại thế nào, chỉ có thể ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Lúc này bỗng nhiên Tào Dương ngẩng đầu lên quan sát bầu trời, sau đó con người của hắn đột ngột co rụt lại.
Làm gì còn bóng dáng của bầu trời ở thị trấn, mà là một mảnh bóng tối không có một thứ gì, hơn nữa bóng tối này cũng không phải là vô biên vô tận, mà là có cạnh có góc, như là một cái nắp vuông vức đang khép lại, đóng cửa.
Sau đó Tào Dương mãnh liệt nhìn về phía chiếc rương hàng dưới chân người quỷ dị ở trước mặt.
Không biết chiếc rương hàng ở phía sau đã được mở ra một góc từ lúc nào, đồng thời lúc này đang từ từ khép lại.
"Hóa ra là như vậy..."
Hắn không khỏi hoảng sợ.
Lúc này hắn và Dương Gian không ngờ rằng vừa nãy họ vẫn còn trong thị trấn, mà giờ không hiểu ra sao đã đi vào trong chiếc rương hàng của người bán hàng này.
Như này là muốn nhốt hắn và Dương Gian ở chỗ này vĩnh viễn, trở thành hàng hóa của người bán hàng rong này.
Đây chính là cái giá phải trả sau khi giao dịch thất bại hay sao? Lúc ý thức được điểm này, Tào Dương trực tiếp ra tay không chút do dự.
Gió lớn lạnh lẽo gào thét xung quanh, lập tức cuốn sạch tất cả ở chung quanh.
Nhưng còn không đợi đến lúc hắn hành động thêm một bước, giờ phút này thân thể của người quỷ dị ở trước mắt đang bị bóng đen thôn phệ từng chút một.
Nó đang biến mất.
Dù có là quan tài đinh thì cũng không thể ngăn cản được lợi biến hóa này tiến hành như cũ.
"Đây không phải là thực thể, mà là một loại hiện tượng linh dị.
Hiện tại tôi đã ở trong cái rương hàng kia, con quỷ thực thủ đang bên ngoài, chúng ta nhất định phải nhanh chóng ra ngoài, ranh giới giữa hiện thực và vùng đất linh dị đang bị lẫn lộn, một khi ranh giới hoàn toàn vỡ nát thì có lẽ chúng ta phải ở lại chỗ này vĩnh viễn."
Dương Gian xuất hiện ở bên cạnh với sắc mặt đầy âm u, sau đó rút cây trường thương ghim ở trên mặt đất lên.
Hắn cầm thi đèn ở trong tay.
Ánh lửa rọi sáng bên dưới, những bóng dáng khủng bố ở xung quanh càng ngày càng nhiều.
Tào Dương nhìn thấy mà hết hồn, vì thậm chí hắn còn thấy được bóng dáng một con lệ quỷ quen thuộc ở trong đám thân ảnh khủng bố kia, đó là một con quỷ mà trước đây hắn đã đưa cho người quỷ dị để làm giao dịch.
"Có thể đi ra ngoài từ phía trên đầu không?"
Hắn bình tĩnh lại, muốn hành động.
Dương Gian lại giữ hắn lại:
“Đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy, đi theo tôi."
Không biết từ lúc nào mà dưới chân hắn đã xuất hiện một bãi nước đọng lớn, giọt nước khuếch tán, bên trong là quỷ hồ liên tiếp, thâm thúy không gì sánh được, có thể thôn phệ hết thảy mọi thứ.
Hắn nhảy vào trong bãi nước đọng không chút do dự.
Tào Dương cũng theo sát phía sau.
Sau khi hai người đi vào trong bãi nước đọng, chưa đến mười giây thì hết thảy chung quanh đều bị bóng tối nuốt sống, thị trấn cũng biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là vô số tiếng bước chân thưa thớt truyền đến từ trong bóng đêm, cùng với tiếng động của đám lệ quỷ khi di chuyển.
Nơi đây như là một địa ngục, nhốt vô số lệ quỷ.
Sau khi chìm vào trong bãi nước đọng, Dương Gian cũng không định rời đi quá xa, hắn tìm được một lối ra gần nhất rồi trồi lên.
Không bao lâu sau.
Hắn và Tào Dương đã trở lại con đường bên ngoài thị trấn.
Bãi nước đọng trên đường là do hắn để lại lúc nuốt sống con quỷ im lặng kia, chỉ cần từng để lại dấu vết thì linh dị quỷ hồ có thể lần theo dấu vết mà xâm lấn đến.
Rầm!
Nương theo âm thanh bọt nước vang lên, hắn và Tào Dương cũng nhảy ra khỏi bãi nước đọng.
Dương Gian lập tức đánh giá mọi thứ xung quanh.
Xung quanh đều bình thường, đèn đường sáng sủa, chỉ có thị trấn bị phong tỏa ở cách đây không xa là một màu đen kịt.
"Cũng may phản ứng nhanh, xem tình thế thì chúng ta đã thành công đi ra ngoài."
Dương Gian thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Tào Dương vẫn khó coi: “Suýt chút nữa đã thua bởi chỗ kia, may mà cậu ra tay giúp đỡ, nếu không dựa vào thực lực của tôi thì thực sự không chắc có thể trốn ra được."
Tình huống vừa rồi, Dương Gian cũng không dám lãng phí thời gian vận dụng quỷ vực.
Vì hắn cũng không thể khẳng định quỷ vực có thể cắt đứt loại ảnh hưởng kia, lỡ như thất bại thì thật sự xong đời.
Ở trong rương cùng với nhiều quỷ như vậy, dù là ngự quỷ nhân đứng đầu cũng sẽ chết thôi.
"Coi như là hữu kinh vô hiểm, phán đoán lúc trước của anh rất đúng, thứ đồ chơi đi theo anh thật sự khủng bố, hơn nữa không giống người thường"
Dương Gian nói, nhưng còn chưa nói xong thì hắn đã ngừng lại ngay lập tức.
Tào Dương cũng đã nhận ra, lập tức nghi ngờ không thôi nhìn về phía cuối con đường.