Đòn tập kích của lệ quỷ lại bị gãy gánh giữa đường? Phải biết rằng quỷ hành động theo quy luật giết người, bình thường sau khi chú ý đến người kích hoạt quy luật giết người thì sẽ không ngừng việc tập kích lại.
"Thử nghiệm thất bại, tôi sẽ bị nhốt trong rương hàng lần nữa."
Lúc này trên trán Tào Dương đã toát ra mồ hôi lạnh, trong giây lát không biết nên làm như nào mới tốt.
Trước mắt thử nghiệm thất bại thì chỉ có thể rút lui.
"Quả nhiên không thể thuận lợi như vậy sao?"
Dương Gian nhìn một màn này như có điều suy nghĩ, hắn nghìn ra, dường như xung quanh cái người nhận hàng đáng sợ kia tồn tại một sức mạnh linh dị ngăn cách tất cả, khiến cho quỷ ở lân cận không thể tới gần.
Đương nhiên loại năng lực ngăn cách linh dị này có thể nằm ở trên thân thể người nhận hàng, cũng có thể là ở trên món đồ quỷ dị nào đó.
Chẳng hạn như chuông gió kỳ lạ kia, đòn gánh cũ kỹ, bộ đồ vải trên người...
hoặc cũng có thể là rương hàng quỷ dị kia.
"Dù tình huống không tốt như dự đoán, nhưng cũng không phải không thể phá vỡ loại khoảng cách này."
Ánh mắt Dương Gian khẽ biến đổi, một khắc sau hắn mở mắt quỷ ra, quỷ vực khuếch tán, bóng ngày biến mất ngay tại chỗ chỉ trong chớp mắt.
Một khắc sau, cô gái quỷ dị với biệt hiệu quỷ im lặng đang chần chừ ở phía sau Tào Dương đột nhiên bị thương nặng.
Lạnh lẽo âm u, thân thể nhỏ gầy bị tập kích, bị một chiếc chân tựa như được ngưng tụ từ bóng tối đá một cú hung hãn.
Sau khi quỷ ảnh đá được con lệ quỷ này thì trực tiếp đá nó bay ra ngoài.
Cô gái nhỏ quỷ dị kia cứ thế lăn vài vòng về phía trước, cuối cùng lăn đến bên cạnh xương hàng của người nhận hàng kia.
"Như vậy cũng được?"
Tào Dương mở to hai mắt, hơi khó tin nhìn Dương Gian.
"Không cần cảm ơn tôi, nếu thế này mà còn không có tác dụng thì tôi sẽ rời đi."
Dương Gian thu hồi chân, nói mà mặt không chút thay đổi.
Nhưng mà lúc này Tào Dương không thể không phân tâm.
Đột nhiên, cô gái nhỏ quỷ dị kia trực tiếp bật nhảy một cú bất hợp lý từ trên mặt đất, sau đó đánh về phía Tào Dương, lúc sắp đến gần Tào Dương thì thân thể cô bé nhanh chóng biến mất, đồng thời có dấu hiệu ăn mòn vào trong thân thể Tào Dương.
Nhưng vào giây phút này.
Một bàn tay khô gầy vàng ố lại đột nhiên vươn ra, túm lấy cô gái nhỏ quỷ dị này.
Trong nháy mắt, lệ quỷ sắp ăn mòn thân thể Tào Dương lập tức mềm nhũn rũ xuống ở giữa không trung, vẫn không nhúc nhích, giống như hoàn toàn chết rồi.
Sau khi tóm được con lệ quỷ, người nhận hàng đáng sợ kia cầm nó như cầm một món hàng, hơi hơi chuyển động cái cổ cứng ngắc kia mà quan sát.
Quan sát được một lát, người nhận hàng xoay người lại mạnh mẽ nhét con lệ quỷ vào rương hàng ở sau lưng.
Rượng hàng được mở ra một góc kia đen kịt mà thâm thúy, tựa như một vực sâu vậy.
Cô gái nhỏ quỷ dị cứ thế bị mạnh mẽ thôn phệ, biến mất không thấy bóng dáng đầu nữa.
"Thành công?"
Tào Dương vừa sợ vừa vui.
Không nghĩ tới thật sự có thể làm như này, dẫn dụ con quỷ tới, để cho người nhận hàng đáng sợ ra tay, khiến con quỷ không bị giam giữ bị thu mua như là hàng hóa.
Về phần hàng nhận được có phải quỷ thực sự hay không đã không quan trọng.
Vì người nhận hàng đã ra tay, nếu là hàng giả thì cũng là vấn đề của người nhận hàng, không liên quan gì đến Tào Dương.
"Anh còn sững sờ ở đây làm gì, mau rời đi thôi."
Đột nhiên, giọng nói nhắc nhở của Dương Gian truyền đến từ cách đó không xa.
Tào Dương phục hồi tinh thần, không suy nghĩ nhiều mà lập tức rút lui.
Thậm chí hắn cũng không tham lam tiền hàng mà người nhận hàng sẽ cho mình, vì hiện tại hắn không muốn tiếp tục bị cuốn vào chuyện như vậy nữa, lần này có thể thoát khỏi sự dây dưa của người nhận hàng là đã đủ rồi.
Chẳng mấy chốc hắn và Dương Gian đã kéo dài khoảng cách đối bên, rút lui ra ngoài hai, ba trăm mét, dù có thể nhìn thấy người nhận hàng, nhưng đây đã là một phạm vi tương đối an toàn.
"Đồ chơi kia không tiếp tục đuổi tới, xem ra giao dịch lần này đã thành công"
Tào Dương thở phào nhẹ nhõm nói.
Thành công? Dương Gian liếc mắt một cái: “Đừng vui mừng quá sớm, anh cảm thấy vừa nãy người gánh hàng kia thật sự thành công nhốt Im lặng lại rồi sao?"
“Ý của cậu là chưa giam giữ?”.
Sắc mặt Tào Dương chợt thay đổi.
"Sự tồn tại duy tâm không bị giam giữ dễ như vậy, dù là thứ đồ chơi gánh hàng này thì có lẽ cũng không làm được, nhìn kỹ thị trấn xem đã khôi phục hay chưa?"
Dương Gian nhìn về phía thị trấn cách đây không ca, hoàn toàn yên tĩnh và đen kịt như trước.
Có loại khí tức quỷ dị nói không nên lời quanh quẩn một chỗ ở trong thị trấn.
"Nhưng thật sự là hiện tượng thành công, nó cũng không tới tìm tôi đòi giao hàng"
Tào Dương nói.
Dương Gian đáp lại: “Đó là do Im lặng thực thụ còn chưa xuất hiện, nếu chúng ta lại kích hoạt quy luật giết người lần nữa, để chi Im lặng xuất hiện, anh xem xem cái người nhận hàng này còn tới tìm anh nữa hay không.
Hiện tại nó không đến tìm anh là vì con Im lặng cuối cùng trên thế giới này đã biến mất rồi...
Những thế cân bằng này không phải tuyệt đối, một khi có những người khác tiến vào thị trấn này, kích hoạt quy luật giết người thì sẽ dẫn con Im lặng tiếp theo tới."
“Như vậy giao dịch của anh sẽ thất bại."