“Cô thật sự không rụt rè chút nào."
Trương Lệ Cầm cười nói.
Giang Diễm bĩu môi: “Vậy cô thì rụt rè chắc, bình thường ban đêm đều chạy vào phòng của Dương Gian?"
Khuôn mặt của Trương Lệ Cầm lập tức đỏ lên, có chút ngượng ngùng.
Lúc hai người đang nói chuyện trên trời dưới đất, Dương Gian đã tới tổng bộ trong thành phố.
Dựa theo suy tính của Dương Gian, lúc này rất nhiều đội trưởng vừa mới lên đường nên còn chưa tới tổng bộ, nếu tất cả thuận lợi thì hội nghị sẽ được tổ chức vào buổi trưa hoặc buổi chiều.
Mà thừa dịp khoảng thời gian này, hắn muốn đi tìm Vương Tiểu Minh.
Lúc này, Dương Gian liên lạc với Tào Duyên Hoa lần nữa, có điều Tào Duyên Hoa khá bận rộn, phải sắp xếp chuyện hội nghị đội trưởng, cho nên đã để Thẩm Lương phụ trách chuyện này.
Thẩm Lương cũng không kéo dài thời gian, lập tức sắp xếp địa điểm gặp mặt cho hắn và Vương Tiểu Minh.
Chẳng qua địa điểm gặp mặt mà hắn sắp xếp rất đặc biệt.
Không phải ở trong tổng bộ.
Mà là ở một tiểu khu rất bình thường trong thành phố.
Tiểu khu không có gì đặc biệt, còn có cư dân bình thường cư trú, không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Lúc Dương Gian chạy tới thì thấy Vương Tiểu Minh đang bị mấy hộ vệ canh chừng, mà bản thân hắn thì ngồi trên xe lăn dừng ở bên dưới một cây già cỗi, tựa như đã sắp xếp xong xuôi lần gặp mặt này từ lâu, chỉ chờ Dương Gian tới nữa thôi.
"Cậu đến chậm, Dương Gian."
Vương Tiểu Minh nhìn cây già, một lúc lâu sau hắn mới quay đầu nói.
“Là anh đến sớm, hơn nữa trông anh có vẻ đã đợi tôi rất lâu rồi."
Dương Gian bước tới nói.
Thẩm Lương cũng ở gần đó, lúc này hắn đang sắp xếp cho hộ vệ xung quanh rời đi.
Tất nhiên Dương Gian đã tới, như vậy thì độ an toàn của nơi này không còn là vấn đề cần lo lắng, hơn nữa hai người nói chuyện thì bọn họ cũng không thích hợp có mặt ở đây.
Vương Tiểu Minh nói: “Tôi nói rồi, chờ lúc tổ chức hội nghị đội trưởng lần này tôi sẽ một mình nói chuyện với cậu, hiệu suất làm việc của cậu rất cao, căn bản không tới ba ngày, hôm nay bọn họ sẽ đến tổng bộ, rất có thể hội nghị sẽ được tổ chức vào lúc hai giờ chiều, cho nên thời gian gặp mặt của chúng ta cũng sớm hơn"
“Cho nên, đến cùng anh đã biết được gì vào giây phút anh tóm được giấy da người lần trước? Đến cùng người giấy có bí mật gì."
Dương Gian cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi.
"Lúc này hy vọng anh có thể thẳng thắn một chút, không được qua loa, anh biết sự kiên nhẫn của tôi luôn không nhiều."
Vương Tiểu Minh chậm rãi nói: “Trước khi trả lời vấn đề này thì tôi muốn hỏi cầu một câu.
Vì sao cậu cố chấp tìm hiểu bí mật của một món vật phẩm linh dị như thế? Muốn biết nó xuất hiện như thế nào, ai luyện chế? Sau khi biết được những thứ này thì cậu có thể có được cái gì? Tựa như việc cậu sử dụng quỷ nến, cậu biết tác dụng của nó là được, tại sao còn cảm thấy hứng thú đối với lai lịch của quỷ nến?"
“Mỗi người đều muốn biết những chuyện khác nhau, đây là một phần trong giao dịch của chúng ta, anh không cần để ý tới."
Dương Gian trả lời.
Vương Tiểu Minh mỉm cười: “Câu trả lời như vậy thật sự phù hợp với tính cách của cậu, đúng là vật phẩm linh dị giấy da người rất đặc biệt, lần trước lúc tôi cầm được nó thì nó đã nói cho tôi biết rất nhiều thứ, dự đoán về tương lai lâu dài cũng có chút thật, nhưng vẫn còn một chút không chân thật, xét một trình độ nào đó thì vật phẩm linh dị này có năng lực dự đoán tương lai"
“Chẳng qua, suy đoán của tôi về nó không chỉ có như vậy.
Mặc dù giấy da người là một món vật phẩm linh dị, nhưng trên thực tế có lẽ nó cũng không phải một con quỷ, mà là một con người"
Một người? Dương Gian hơi thay đổi sắc mặt.
Giấy da người có thể là một người?
Giấy da người không phải vật phẩm linh dị, mà là một người? Lời nói như vậy được thốt ra từ trong miệng của Vương Tiểu Minh làm cho Dương Gian cảm thấy rất kinh dị.
Một tấm da người quỷ dị có thế nào cũng không thể có liên hệ gì với thân phận một con người.
"Anh cảm thấy giấy da người là một người, vậy lý do của anh là gì?"
Ánh mắt Dương Gian cứng lại, tiếp tục truy hỏi.
Vương Tiểu Minh trả lời: “Thứ nhất, cậu đã sai lầm rồi, xét ở vòng linh dị thì định nghĩa của cậu vẫn còn chưa rõ ràng.
Cậu cảm thấy một sự tồn tại như thế nào mới có thể xem như một người? Thân thể người sống? Ý thức độc lập? Nếu cả hai kết hợp lại mới được tính là một người, vậy hiện tại cậu được xem như người hay là quỷ?"
“Dù sao tình trạng cơ thể hiện tại của cậu không khác gì với người chết, nhưng chẳng phải cậu vẫn còn sống đó sao?"
“Có lẽ do người là một món vật phẩm linh dị, nhưng cũng có thể là người, hai cái này không xung đột nhau"
Ánh mắt Dương Gian khẽ thay đổi, rất nhanh đã hiểu lời Vương Tiểu Minh nói: “Cho nên giấy da người là một vị ngự quỷ nhân lấy phương thức da người mà tồn tại? Da người cũng như thân thể, chữ viết hiện bên trên chính là ý thức, chỉ là nó cũng không tồn tại bằng phương thức hình người"
“Đúng vậy, nhưng cái này là định nghĩa tầng thứ nhất: Vương Tiểu Minh nói tiếp.