Lúc đó Dương Gian còn muốn giết chết lão già kia hơn cả mình.
"Liễu Tam, anh đừng ở đó cười lén.
Việc ở cổ trấn Thái Bình vào lần trước đã kết thúc, Hà Ngân Nhi bới móc là sai trái nhưng anh lại nhận nhanh lắm đấy.
Anh có thù oán gì với Hà Ngân Nhi sao?"
Dương Gian quay lại nhìn chằm chằm Liễu Tam.
Liễu Tam cười nói: "Tôi cũng bị ép buộc không còn cách nào khác mà thôi.
Một người con gái như cô ta lại hẹn tôi, nếu tôi không đồng ý thì mất mặt cỡ nào chứ.
Hơn nữa cô ta còn tỏ vẻ quyết sống chết, tôi chỉ có thể không nhận hoặc dứt khoát kết thúc chuyện này."
"Nếu anh giết một người đội trưởng, tôi cũng sẽ thanh lý anh.
Tôi sẽ không để cô ta tìm anh báo thù, anh có thể gọi điện thoại cho tôi nếu xảy ra tình huống tương tự."
Dương Gian lạnh lùng nói.
"Vậy tốt quá! Có câu nói này của cậu thì tôi yên tâm rồi.
Tôi cam đoan nước sông không phạm nước giếng, không đụng chạm gì đến cô ta."
Liễu Tam đồng ý ngay lập tức.
Dương Gian nói: "Rất tốt, vậy chuyện này chấm dứt ở đây.
Cuộc họp vào buổi chiều vẫn diễn ra bình thường, cô không có vấn đề gì chứ?"
"Không có vấn đề."
Vẻ mặt Hà Ngân Nhi đen sì, cô nói.
Dương Gian không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi đó.
Khi hắn rời đi, nước đọng trên mặt đất nhanh chóng rút xuống, và màu đỏ tươi bao phủ bầu trời cũng dần rút lui, trở lại dáng vẻ trời xanh mây trắng như trước.
Tất cả hiện tượng linh dị đều biến mất với tốc độ cực nhanh, đến cuối cùng mọi thứ đã khôi phục lại vẻ ban đầu.
Mọi thứ xung quanh không thay đổi chút nào, cứ như những chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
"Ổn rồi, không đánh nhau nữa."
Lý Quân thở phào nhẹ nhõm, nói.
Hắn ta không ngờ Dương Gian có thể dùng cách cứng rắn thế này để ngăn chặn lại một cuộc chiến, quả nhiên rất phù hợp với tác phong của hắn.
"Giữa các đội trưởng cũng có chênh lệch."
Khóe miệng Tào Dương nở nụ cười gượng gạo.
Hắn biết Dương Gian mạnh hơn một số đội trưởng khác, nhưng không ngờ lại chênh lệch nhiều như vậy.
Có vẻ nếu Dương Gian thật sự ra tay tàn nhẫn có thể giết chết một người đội trưởng chỉ bằng một đòn tấn công.
"Coi như cô may mắn mới gặp được Dương Gian đến hòa giải, nếu không cuộc họp đội trưởng hôm nay sẽ có người chết rồi."
Sau khi Dương Gian rời khỏi, Liễu Tam lạnh lùng chế nhạo một câu.
Trong lúc hắn lên tiếng nói, người giấy ở xung quanh từ từ lùi lại ẩn nấp vào những bụi cỏ hoang trong thao trường, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Hà Ngân Nhi cũng mỉa mai lại: "Anh nên cảm thấy may mắn vì Dương Gian đã cứu mình một mạng mới đúng, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng quyết chiến với anh ở đây rồi."
"Nói khoác lác cũng vô ích.
Nếu thật sự liều mạng thì người chết nhất định là cô.
Thôi quên đi, tôi không tiếp tục cãi nhau với cô nữa, có Dương Gian ở đây chúng ta không đánh được, đến lúc đó tôi lỡ tay giết chết cô thì Dương Gian sẽ gây phiền phức cho tôi.
Tôi không chịu nổi chuyện này đâu! Vậy nên cô tạm thời từ bỏ chuyện trả thù đi."
Liễu Tam cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa, hắn xoay người rời khỏi đó.
Ánh mắt Hà Ngân Nhi liên tục nhấp nháy, đối con ngươi nhạt màu nhìn chằm chằm hướng Liễu Tam rời đi, trong lòng cô cố kìm nén ý muốn ra tay giết người ngay lập tức.
"Hòa giải chỉ có lần một không có lần hai.
Tôi mong hai người có thể giữ lại chút lý trí."
Vệ Cảnh khàn giọng nói: "Lý Quân, chúng ta trở về điều tra nguyên nhân cái chết của giáo sư Vương"
"Được."
Lý Quân gật đầu, hắn quyết tâm tìm hiểu kỹ lưỡng cái chết của Vương Tiểu Minh trước cuộc họp vào buổi chiều.
"Chúng ta đi cùng đi.
Tôi cũng rất tò mò chuyện này."
Tào Dương nhanh chóng đi theo.
Rất nhanh sau đó, mọi người ai đi đường nấy, trong căn cứ huấn luyện chỉ còn lại một mình Hà Ngân Nhi.
Hà Ngân Nhi đứng sững ở đó một lúc lâu, cuối cùng cô ta im lặng rời khỏi đó một mình.
Cô ta không về tổng bộ, mà ngồi xe đến một khách sạn không mấy nổi tiếng trong thành phố.
Bên trong khách sạn, Hà Ngân Nhi gặp được ông chủ Lưu và một người vô cùng quái dị có thân hình cao lớn nhưng không có khuôn mặt.
Vừa gặp nhau, Hà Ngân Nhi lập tức mở miệng nói: "Tôi đã biết ai là hung thủ giết chết ông nội của mình, người đó tên là Liễu Tam, một đội trưởng ở tổng bộ."
"Vậy mà cô vẫn tìm người đó để báo thù."
Ông chủ Lưu lập tức thở dài nói: "Lẽ ra cô không nên làm thế.
Chuyện này đã qua rồi, cho dù ông nội của cô không chết dưới tay người được gọi là Liễu Tam kia thì cũng chết bởi linh dị, ông nội cô chống đỡ không được bao lâu đâu! Cô nên buông bỏ hận thù và hòa nhập vào tổng bộ, mượn cơ hội này xây dựng lại cổ trấn Thái Bình mới đúng.
Nếu cô cứ tiếp tục gây phiền phức sẽ rất dễ gặp chuyện không liệu trước được."
"Ông nghĩ tôi và người tên Liễu Tam kia đánh nhau thì ai sẽ thắng?"
Hà Ngân Nhi hỏi nghiêm túc.
"Xem ra các người vẫn chưa đánh nhau.
Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt."
Ông chủ Lưu thở phào nhẹ nhõm một hơi,