Sau đó, ông ta nói tiếp: "Chuyện này rất khó nói.
Chiêu hồn nhân là một tồn tại đặc biệt, dù thực lực của cô không quá cao nhưng một khi chiêu hồn thành công, hơn nữa gọi được vong hồn lợi hại thì không có ngự quỷ nhân nào trong thế hệ này trở thành đối thủ của cô.
Tuy nhiên, lúc trước tôi đã nói với cô rồi, trong giới linh dị đầy rẫy những chuyện không xác định.
Chẳng hạn như người thanh niên tên là Dương Gian kia có thực lực rất mạnh, lúc ông nội cô còn sống từng đánh nhau với cậu ta mà bị giết mất nửa cái mạng.
Nếu cô đụng phải cậu ta, nói không chừng cô còn chưa gọi được hồn đã bị cậu ta giết chết."
Hà Ngân Nhi nói: "Ông nói đúng.
Tên Dương Gian kia đã xuất hiện và cản tôi lại vào lúc tôi đánh nhau với Liễu Tam.
Chỉ trong một cái chớp mắt mà thanh đao kia đã đặt trên cổ của tôi, tôi gọi đến một vong hồn nhưng đã bị cậu ta giết chết ngay lập tức"
Nói xong, cô xòe bàn tay ra, trên đó là một quả óc chó đã bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Ông chủ Lưu nhìn thoáng qua, cười khổ nói: "Đây là chuyện đương nhiên.
Trước kia Dương Gian chỉ dùng một đao đã đánh ông nội cô mất đi ý thức, trừ khi cô mang những bài vị ở cổ trấn Thái Bình đến đây, nếu không cô chắc chắn không phải là đối thủ của cậu ta."
"Nói vậy tôi chỉ cần mang những bài vị kia đến là có thể đối phó lại tên Dương Gian kia sao?"
Hà Ngân Nhi hỏi tiếp.
"Trên lý thuyết thì có thể giết chết cậu ta."
Ông chủ Lưu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu chắc chắn: "Nhưng đó cũng chỉ là lý thuyết mà thôi.
Vong hồn do chiêu hồn nhân gọi đến bị hạn chế thời gian, nếu đối phương tránh được khoảng thời gian đó, hoặc sống sót dưới đòn tấn công bằng linh dị, như vậy cô chắc chắn thua rồi.
Còn nếu sau khi chiêu hồn đánh Dương Gian bị thương, như vậy cậu ta chết chắc.
Tôi biết cô đang nghĩ thế nào.
Tôi khuyên cô sớm bỏ ý định này đi, lý thuyết cũng chỉ là lý thuyết mà thôi, không thể biến thành sự thật.
Vả lại, cổ trấn Thái Bình chỉ có chút vốn liếng đó thôi, nếu liều mạng thì chúng ta không còn gì nữa."
"Tôi hiểu rồi."
Hà Ngân Nhi gật đầu, sau chuyến đi này cô ta đã nhận rõ hiện thực.
Thực lực của các đội trưởng tại tổng bộ đã vượt xa đám người vào lúc trước cô ta xử lý sự kiện linh dị, cô ta đã không còn là người giỏi nhất.
Lúc này, người không có khuôn mặt chợt duỗi tay ra dấu vài lần, dường như muốn nói điều gì.
Hà Ngân Nhi nhìn hắn: "Anh muốn nói gì à?"
Ông chủ Lưu lập tức hiểu ý, ông ta nói: "Ý của cậu ta là cô nên đi tìm một vài vật phẩm của những ngự quỷ nhân rất mạnh đã để lại lúc còn sống, kiếm thêm một con át chủ bài cho mình.
Trước kia trong giới linh dị cũng có vô số ngự quỷ nhân rất đáng sợ, nếu cô có thể tìm được một vài vật phẩm làm phương tiện, vậy cô sẽ càng mạnh hơn."
"Có lý."
Ánh mắt Hà Ngân Nhi sáng ngời.
Bài vị ở cổ trấn Thái Bình càng dùng càng ít, nhưng trong giới linh dị này không chỉ có một cổ trấn Thái Bình mới có ngự quỷ nhân.
"Tôi nhớ trong tổng bộ có lưu trữ rất nhiều hồ sơ đúng không? Cô đến lật xem những hồ sơ sự kiện linh dị đó, chắc chắn có thể tìm được rất nhiều manh mối."
Ông chủ Lưu nhắc nhở.
"Ông nói đúng, suýt chút nữa tôi đã quên chuyện này."
Vào lúc này, mạch suy nghĩ của Hà Ngân Nhi đã thông suốt.
Cô biết có nhiều sự kiện linh dị do ngự quỷ nhân đã chết hóa thành lệ quỷ sau khi sống lại, chỉ cần tìm được nơi xảy ra sự việc, có thể dễ dàng thu hoạch được vài món đồ vật do đối phương từng sử dụng.
Ông chủ Lưu lại nói: "Trấn Thái Bình mới không thể gây dựng chỉ trong chốc lát, cô hãy lợi dụng khoảng thời gian yên bình này để tu luyện và tích lũy thật nhiều.
Cô chắc chắn vượt qua ông nội của mình, trở thành chiếu hồn nhấn mạnh nhất."
Ông ta đang liên tục giảng giải cho Hà Ngân Nhi, không để cô bị thù hận làm mê muội đầu óc, phải tận dụng lợi thế tuổi trẻ của chính mình để trưởng thành thật tốt.
"Vậy tôi sẽ đi xem xét hồ sơ, tìm kiếm đồ vật có thể dùng làm môi giới."
Hà Ngân Nhi thuộc loại người nói là làm, đã quyết định rồi sẽ lập tức hành động.
Ông chủ Lưu thấy vậy vui mừng gật đầu.
Sau khi người không có khuôn mặt nhìn Hà Ngân Nhi rời đi đã duỗi tay ra dấu vài lần: "Cô ấy quá bốc đồng"
"Bốc đồng là điều bình thường thôi.
Dù sao cô ấy còn trẻ, vẫn cần được chỉ dẫn, đừng tạo áp lực quá lớn cho cô ấy."
Ông chủ Lưu nói tiếp: "Không phải Hà Liên Sinh bảo chúng ta chăm sóc cô ấy một khoảng thời gian vì lo lắng chuyện này sao? Tuy nhiên, tôi tin rằng cô ấy sẽ trở thành một chiều hôn nhân thực thụ.
Đây là quá trình mà mỗi người sẽ phải trải qua, hơn nữa cô ấy học tập và trưởng thành rất nhanh, tương lai có hi vọng lớn sẽ gây dựng lại được cổ trấn Thái Bình."
Người không có mặt gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cùng lúc đó, một chiếc xe buýt dừng lại trước bến xe trong thành phố.
Một người đàn ông đầu trọc trẻ tuổi đi xuống, hắn có vẻ mặt tươi cười nhưng khi ngẩng đầu lên thì lại lộ ra gương mặt trắng bệch.
Sau lưng hắn đeo một chiếc ba lô, trên người mặc một bộ quần áo rộng thùng thình bằng tơ lụa màu trắng giống như một hòa thượng, trông có vẻ dở dở ương ương.
"Mình vẫn thích đi xe buýt nhất, dù có hơi chậm nhưng rất an toàn."
Hắn ngáp một cái, có vẻ vừa rồi hắn rất buồn ngủ.
Tuy nhiên ngay sau đó hình như hắn đã nhận ra chuyện gì đó nên nhìn về phía đối diện.