Một chiếc xe chuyên dụng màu đen đỗ sát bên lề đường, một người đàn ông mặc đồ tây đeo kính râm đứng bên cạnh như đang chờ ai đó.
"Ngài Lâm Bắc, mời ngài lên xe, hội nghị ở tổng bộ sắp bắt đầu rồi"
Người đàn ông đeo kính râm vươn tay ra hiệu.
Người qua đường đứng cạnh đó tò mò, liên tục ngoái đầu nhìn lại.
"Tổng bộ thật chu đáo, nếu tôi biết trước sẽ có xe chuyên dụng đến đón thì đã không bắt xe buýt từ sân bay đến đây, lãng phí của tôi mấy đồng tiền đấy!"
.
Lâm Bắc vừa nói vừa đi đến đó.
Nhân viên công tác không nói một lời nào, chỉ thực hiện trách nhiệm đến đón Lâm Bắc, sau đó tài xế lập tức lái xe đến tổng bộ.
"Tôi nghe nói Dương Gian đã trở thành đội trưởng thực thi pháp luật."
Trong xe, Lâm Bắc chợt hỏi một câu như vậy.
"Đúng thế."
Nhân viên công tác nghiêm túc gật đầu.
"Thật không ngờ người đồng nghiệp mà ban đầu tôi gặp trên chiếc xe buýt linh dị kia đã thăng tiến đến mức độ này, tôi còn nghĩ họ sẽ bầu tôi làm đội trưởng thực thi pháp luật đấy, dù sao lý lịch và kinh nghiệm của tôi còn nhiều hơn cậu ta."
Lâm Bắc sờ cái đầu trụi lủi của mình: "Tuy nhiên tôi còn nợ Dương Gian một khoản tiền, không biết lần này cậu ta có đòi tiền lại không nữa? Thật đau đầu! Tôi là một người nghèo, chẳng có tiền để trả cho cậu ta, đành phải nghĩ cách quyt nợ thôi, dù sao bây giờ cậu ta cũng đã là đội trưởng thực thi pháp luật, chắc chắn sẽ có tiền, nên không quan tâm tôi vẫn nợ mười triệu đâu nhỉ!"
Nhân viên công tác ngồi một bên không dám tùy tiện đáp lời.
Người trẻ tuổi thoạt nhìn trông có vẻ dễ gần này lại chẳng hề đơn giản, hắn chính là người được chọn làm đội trưởng mới.
Lâm Bắc nhìn đường phố náo nhiệt bên ngoài cửa sổ xe, chợt nói thêm một câu: "Tôi rất muốn biết sao họ có thể chọn Dương Gian từ trong số mười mấy vị đội trưởng vậy, dù sao tôi cũng rất muốn làm đội trưởng thực thi pháp luật đấy!"
Hắn thở dài một tiếng, nói mấy câu thật với lòng mình.
Tuy nhiên, nhân viên công tác và tài xế đang lái xe đều giả và như không nghe thấy, chẳng ai nói lời nào, chuyện như vậy chẳng phải thứ mà họ có thể tham gia.
Họ ngay cả tư cách phát biểu ý kiến cũng không có.
"Ôi, chắc chắn tôi đã ngẩn ngơ trên xe buýt lâu quá rồi, vậy nên bây giờ mới lạc hậu như vậy, càng ngày càng lạc hậu, tôi nghĩ mình sắp ngang hàng với Chu Đăng rồi."
Lâm Bắc thở dài, trên khuôn mặt đầy vẻ chán nản.
Hắn thấy chẳng ai đáp lời nên không nói thêm nữa, chỉ ngồi dựa vào cửa sổ xe ô tô ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Chiếc xe chuyên dụng chạy trên đường rất êm ái, rất nhanh sau đó nó đã lái vào trong tổng bộ.
Thật ra người tham gia hội nghị lần này không chỉ có các đội trưởng, mà còn có rất nhiều đội trưởng dự bị, Lâm Bắc chỉ là một trong số đó.
Ngoài những người này ra còn có cả một danh sách dài.
Dù sao, theo tin tức được tiết lộ thì sẽ lựa chọn ra mấy đội trưởng dự bị và được bầu lên làm đội trưởng để bổ sung vào các vị trí trống cho đủ danh sách mười hai người.
Mà ngay lúc hội nghị các đội trưởng chuẩn bị tổ chức, Dương Gian đã giải quyết xong mâu thuẫn giữa Hà Ngân Nhi và Liễu Tam, sau đó tiếp tục ngồi một mình trên tầng thượng của một tòa nhà cao lớn nào đó, hắn vừa ăn gà chiên với uống coca, vừa hóng gió, nét mặt không hề thay đổi ngắm nhìn cả thành phố.
Tầm mắt của hắn rất rộng, hắn có thể nhìn thấy bất cứ ngóc ngách nào trong thành phố này.
"Lưu Kỳ?"
Dương Gian khẽ nhíu mày, hắn đọc tên một người bạn học cũ.
Bây giờ hắn là đội trưởng dự bị nên phải tham gia hội nghị lần này, hơn nữa hắn cũng đã đến thành phố này rồi.
Ai có thể ngờ được một người bình thường sống sót trong sự kiện trường Thất Trung lại chỉ tốn có một năm ngắn ngủi đã có tư cách làm ứng cử viên vị trí đội trưởng.
Dù ngự quỷ nhân trưởng thành một cách nhanh chóng, nhưng quá trình trưởng thành của Lưu Kỳ thật sự quá nhanh.
Chuyện này không hề hợp lý một chút nào.
Hôm nay, thành phố này vẫn nhộn nhịp và yên bình như mọi ngày.
Nhưng theo thời gian dần trôi, từng nhân vật đặc biệt từ khắp nơi trên cả đất nước đều tụ họp về đây.
Dù chẳng có ai chú ý đến việc họ đến đây, nhưng họ tụ tập về một chỗ như thế này để quyết định tương lai của mọi người.
Buổi hội nghị các đội trưởng ở tổng bộ sẽ chính thức bắt đầu vào lúc một rưỡi chiều ngày hôm nay.
Bây giờ đã là một giờ chiều, chỉ cách lúc bắt đầu tổ chức hội nghị đội trưởng khoảng ba mươi phút nữa.
Không biết có phải do rất nhiều người kỳ lạ đang tụ họp về đây hay không mà thời tiết sáng hôm nay vốn rất đẹp, đến giờ lại dần trở nên mờ mịt và ảm đạm, một đám mây đen nặng nề bao phủ cả thành phố, ngay cả bầu không khí cũng cực kỳ đè nén khiến người ta cảm thấy rất nặng nề.
"Có khi chiều tối nay sẽ mưa như trút nước"
Trong thành phố, rất nhiều người qua đường nhìn lên bầu trời, người ta vội vàng bước nhanh hơn, sợ rằng cơn mưa xối xả sắp đổ xuống sẽ làm mình ướt như chuột lột.
Lúc này, các nhân viên đang làm việc vô cùng bận rộn trong tổng bộ nằm ở ngoại ô thành phố.
Họ phải sắp xếp lại tài liệu, chuẩn bị sân khấu cẩn thận để đảm bảo cho hội nghị lần này diễn ra tốt đẹp.