Dù sao phe họ vẫn còn ba đội trưởng có thể tiếp tục chiến đấu, đối thủ là Trương Tiện Quang lại đang bị thương nặng, hơn nữa Dương Gian cũng đang ở đó, đã giải trừ được vấn đề quỷ sai, họ vẫn còn sức lực để tiếp tục chiến đấu.
Tuy nhiên, cùng lúc đó, cách trường tiểu học bỏ hoang không xa, hai người Trần Kiều Dương và Trương Tiên cũng phát hiện tình hình ở nơi đó có thay đổi, sự biến mất đột ngột của quỷ sai nằm ngoài dự tính của tất cả mọi người.
"Quỷ sai đã bị dọn dẹp sạch sẽ rồi, tôi nhìn thấy quỷ sai bị chôn cất ở trong một ngôi mộ cổ khổng lồ, đồng thời bị chôn vùi ở trong đó còn có một đội trưởng của tổng bộ tên là Vệ Cảnh."
Trần Kiều Dương híp mắt, nhìn một khoảng đất trống ở vùng lân cận trường tiểu học bỏ hoang.
Trước đó mảnh đất trống kia bị bóng tối bao trùm, nhưng sau khi bóng tối tan biến lại hiện ra một ngôi mộ cổ rất kỳ lạ.
Ngôi mộ cổ này rất lớn, giống như là một gò đất, không có mộ bia, bùn đất cũng không giống với đất bình thường mà bị biến thành màu đen ngòm và hôi hám, mang theo một loại khí tức quỷ dị.
"Không còn quỷ sai, tương đương với việc mấy đội trưởng này đã thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, bây giờ các người định làm như thế nào? Đừng nói với tôi là gặp phải tình huống như này nhưng lại không có biện pháp khẩn cấp nào khác?"
Trần Kiều Dương nhìn về phía Trương Tiến, hỏi.
Vẻ mặt của Trương Tiên vẫn rất bình tĩnh, không có chút lo lắng nào.
"Có thể giết chết mấy đội trưởng này đương nhiên là tốt nhất, giết không được thì ngăn chặn được họ cũng coi như đã thành công.
Tuy nhiên trạng thái bây giờ của họ đều không tốt, vì để phòng ngừa việc xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, tốt nhất chúng ta nên xử lý họ cho an toàn, nhưng chuyện này cần mục quỷ nhân như anh hỗ trợ."
"Đợi một lát."
Nói xong, Trương Tiên rời đi một lúc, chờ đến khi hắn trở về trên tay đã có thêm một chiếc lồng.
Chiếc lồng này rất kỳ lạ, vuông vức, không phải được làm từ gỗ mà là từng cục xương ghép lại tạo thành, phía trên treo một cái khóa đồng khóa chiếc lồng lại.
Bên trong lồng tối om, thấp thoáng có thể thấy từng bàn tay quỷ dị đang duỗi ra túm lấy chiếc lồng, cố gắng giãy dụa vùng vẫy muốn thoát khỏi chiếc lồng nhưng lại không có tác dụng gì.
"Đây là lồng quỷ, bên trong giam giữ rất nhiều lệ quỷ, chúng đều là những lệ quỷ do người bên chúng tôi tích góp qua nhiều năm gần đây, nếu vào giờ phút này thả ra, nhất định sẽ vô cùng nguy hiểm."
Trương Tiên mở miệng nói, hắn định mở lồng quỷ để thả lệ quỷ ra ngoài.
Hai con người của Trần Kiều Dương khẽ chuyển động.
"Ý anh là muốn tôi đuổi đám lệ quỷ này tới chỗ những tên đội trưởng kia sao? Dùng những lệ quỷ này dây dưa với họ đến lúc chết mới thôi.
Biện pháp này của anh đủ ác độc đấy, nhưng nếu không cẩn thận, có thể sẽ phá hủy thị trấn Song Kiều, e rằng đến lúc đó thế giới quỷ họa sẽ biến thành địa ngục."
"Vào những tình huống đặc biệt thì phải dùng cách đặc biệt, những lệ quỷ này cũng không được tính là quá đáng sợ, chúng tôi có thể giam giữ chúng một lần thì đương nhiên có thể giam giữ chúng lần hai, cùng lắm thì chỉ lãng phí thêm một chút thời gian mà thôi."
Trương Tiện nói.
"Nếu đã như vậy thì cứ triển đi."
Bên khóe miệng của Trần Kiều Dương cũng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, đây là lần đầu tiên hắn chăn quỷ ở trình độ này.
"Vậy chúng ta bắt đầu thôi."
Trương Tiên không nói thêm nữa, hắn chỉ lấy ra một chiếc chìa khóa và mở ổ khóa đồng trên lồng quỷ.
Ngay khi chiếc khóa đồng được mở ra, hắn lập tức ném chiếc lồng về phía trước.
"Ầm!"
Chỉ trong nháy mắt, từng cánh tay từ trong lồng vươn ra ngoài, xung quanh hiện lên rất nhiều cái bóng đáng sợ, thậm chí còn có quỷ vực xuất hiện.
Trần Kiều Dương không dám hành động Sơ suất, cánh tay của hắn đang rỉ máu, máu tươi nhỏ giọt xuống tụ lại một chỗ, tạo thành một hàng chữ: Đi về phía trước.
Hắn chỉ dẫn lệ quỷ dị chuyển về phía trước giống như chăn thả động vật, hay chỉ dẫn phương hướng cho bầy cừu.
Tuy nhiên, người vẫn đang ở trong tòa nhà dạy học bị bỏ hoang là Dương Gian đã cảm nhận được ý định của Trương Tiện Quang vào giờ phút này, hắn lập tức trở về.
"Mục tiêu của Trương Tiện Quang không phải tôi mà là Chu Đăng, những đám người Hà Ngân Nhi không ổn lắm.
Vào giờ phút này tất cả mọi người đang ở trong thời điểm suy yếu nhất, anh ta muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, giết chết đám đội trưởng đang trong trạng thái không tốt.
Sự xuất hiện của ngọn đèn dầu kia có nghĩa là trong tòa nhà dạy học này không chỉ có năm Trương Tiện Quang, mà đúng ra có tới sáu Trương Tiện Quang, vậy tức là vẫn còn một Trương Tiện Quang nữa đang ẩn nấp.
Hay là, người ẩn nấp kia mới là thật."
Dương Gian vừa gấp rút trở về vừa suy nghĩ.
Tuy nhiên, vào lúc này đã quá muộn.
Một thân ảnh mơ hồ hiện ra từ bên cạnh đám người Liễu Tam, Hà Ngân Nhi và Chu Đăng, thân ảnh này không ngừng tới gần họ, đồng thời còn càng ngày càng rõ ràng: "Là Trương Tiện Quang"
Ánh mắt của Liễu Tam trở nên nghiêm túc.
"Tôi sẽ đối phó với anh ta."
Chu Đăng lập tức xông về phía trước.