"Nói thật, bây giờ trạng thái của tôi không tốt lắm, thậm chí có thể nói là hơi tệ, cho nên đây là lần tập kích cuối cùng của tôi.
Nếu tôi chống đỡ được, mấy người sẽ bình an vô sự, còn nếu như không chống đỡ nổi thì tất cả cùng chết hết vậy."
Giọng nói của Trương Tiện Quang vang lên.
Với sự xuất hiện của hắn, tất cả mọi người đều cảm thấy ánh sáng trước mặt càng ngày càng sáng, cuối cùng còn đạt đến trạng thái gần như chói mắt.
Nhưng khi ánh sáng đạt tới cực hạn, khiến đám người có cảm giác mình sắp bị mù thì mọi thứ nhanh chóng trở lại bình thường.
"Hả?"
Hà Ngân Nhi là người đầu tiên mở mắt ra, những cảnh tượng trước mặt lại khiến cô choáng váng ngây ngẩn cả người.
Nơi này không còn là khoảng sân của một ngôi trường bị bỏ hoang mà là ở bên trong một phòng học tư thục cũ, trong căn phòng học này có rất nhiều học sinh, nhưng những học sinh kia lại có vẻ đã mất đi sắc thái, mặc quần áo màu đen, da xanh xao như làn da của người chết, mà điều quỷ dị nhất chính là họ đang đứng ở trong số học sinh này.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Hà Ngân Nhi sững sờ.
"Đây không phải là thực.
Đây là một cảnh được tạo dựng lên bởi sức mạnh linh dị nào đó, hơn nữa cảnh tượng này không có trong thực tế, có lẽ nó nằm trong ý thức của tôi..."
Lục Chí Văn nói, hắn cũng đang ngồi trước một bàn học, không nhúc nhích tí nào.
Không phải hắn không muốn cử động, mà là không có cách nào động đậy.
Liễu Tam cũng ở gần đó, hắn muốn giãy dụa nhưng lại phát hiện không có tác dụng gì.
"Xem ra ý thức của chúng ta đã bị một loại sức mạnh linh dị nào đó trói buộc, đây cũng là thủ đoạn của Trương Tiện Quang, lúc này hắn mới chính thức sử dụng sức mạnh linh dị của bản thân sao?"
"Ngoại trừ không thể động đậy, hình như thế này cũng không có ảnh hưởng gì khác."
Chu Đăng nói.
Hắn cũng đang ngồi ở trước một bàn học, trông giống như một học sinh.
"Có vẻ như chỉ có bốn người chúng ta bị lôi vào trong thế giới ý thức được tạo dựng bởi sức mạnh linh dị này, Dương Gian và Lý Nhạc Bình không ở đây, điều này cho thấy lần này Trương Tiện Quang đã thay đổi chiến lược, muốn một lần dẫn theo cả bốn người chúng ta".
Liễu Tam liếc nhìn Hà Ngân Nhi, Lục Chí Văn và Chu Đăng ngồi Ở xung quanh hắn, nhưng phòng học tư thục này không hề nhỏ, có ít nhất hai mươi đến ba mươi học sinh.
Họ ngồi lẫn vào trong đó trông không hề hòa nhập chút nào, lộ ra vẻ lạc lõng, mà ở nơi này, họ cũng không có cách nào khống chế bản thân, chỉ có thể bảo trì trạng thái bất động không nhúc nhích.
"Có cách nào thoát khỏi sự ràng buộc này, thoát khỏi nơi đây để trở về hiện thực không?"
Hà Ngân Nhi hỏi.
Liễu Tam nói: "Người thành thạo về sức mạnh linh dị ở phương diện này chỉ có tên Thẩm Lâm kia, nhưng lần trước anh ta đã mất tích trong sự kiện quỷ hồ... Còn một người nữa là Dương Gian, hình như có một con quỷ cẩu kỳ lạ thường ở bên cạnh cậu ta, có vẻ như con quỷ cẩu kia cũng hiểu biết về sức mạnh linh dị ở phương diện tập kích, nhưng hiện giờ Dương Gian không ở đây, cậu ta đang trong tòa nhà dạy học để tìm kiếm dấu vết của Trương Tiện Quang"
"Bây giờ xem ra đối phương thấy Dương Gian không ở đây nên muốn tranh thủ thời gian ra tay xử lý chúng ta nhân dịp Dương Gian vẫn chưa kịp phản ứng lại."
Hà Ngân Nhi nghiêm túc nói.
"Kẻ địch thật xảo quyệt."
Chu Đăng cảm thán.
Ngay lúc họ đang nói chuyện, cánh cửa phòng học tư thục cũ kỹ này mở ra vang lên một tiếng "két", một luồng khí tức lạnh lẽo tràn vào, ngay sau đây có tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông mặc bộ đồ cổ xưa, quanh thân đầy tử khí âm u và quỷ dị bước vào, trong tay người này còn cầm theo một thanh đao loang lổ vết gỉ sét.
Đây là Trương Tiện Quang sao? Không, đây không phải là Trương Tiện Quang.
Khuôn mặt của người này rất xa lạ, khắp khuôn mặt hắn đầy nếp nhăn, kèm theo đó từng vết bớt màu đen và xanh, toàn thân trên dưới không có một chút sinh khí nào giống như một bộ thi thể đã chết được bảy ngày vùng dậy làm xác chết.
"Là quỷ!"
Trong lòng bốn người lập tức hiện lên một suy nghĩ như thế.
Quỷ mang theo đao đi đến mà tất cả mọi người lại không thể động đậy, hệt như cá nằm trên thớt, mặc cho người chém giết.
"Không phải vậy chứ, Trương Tiện Quang còn có một chiêu này sao?"
Chu Đăng kinh ngạc thốt lên.
"Xuyt, đừng nói chuyện."
Hà Ngân Nhi lập tức nói.
Dường như con quỷ kia nghe thấy giọng nói của Chu Đăng, khuôn mặt âm u đầy tử khí quay về hướng này.
Con quỷ chỉ dừng lại vài giây ngắn ngủi, sau đó nó cầm theo thanh đao chậm rãi đi về phía hắn.
"Thật sự tới đây à?"
Chu Đăng vội vàng ngậm miệng, mở to hai mắt nhìn.
Hắn tiếp tục cố gắng giãy dụa nhưng vẫn như cũ, chẳng có tác dụng gì hết.
Nơi này không phải là bên ngoài, có vẻ như họ còn không thể vận dụng được sức mạnh linh dị, không cách nào đối kháng với quỷ.
Chỉ vừa đi được vài bước, con quỷ đột nhiên dừng lại, sau đó nó bỗng nhiên gio thanh đao trong tay lên bổ xuống đầu một học sinh ở bên cạnh.
Cậu học sinh xa lạ kia ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, sau khi đầu bị chém đứt thì cơ thể cũng bắt đầu nhanh chóng biến mất, cuối cùng không còn lại bất cứ thứ gì, và thế là có một chỗ ngồi bị bỏ trống.