Con quỷ tiếp tục đi về phía Chu Đăng, nó đi chưa được mấy bước lại năng thanh đao trong tay lên rồi bổ xuống, lại có một học sinh xa lạ biến mất khỏi tầm mắt, lại có thêm một vị trí bỏ không.
"Hình như con quỷ này động thủ không theo quy luật nào hết, hành động hoàn toàn dựa theo ngẫu nhiên".
Trong lòng Liễu Tam run lên, hắn cảm thấy nếu tình hình cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì đám người họ cũng sẽ bị quỷ để mắt tới, sau đó một đao chém chết.
Nếu như chết ở chỗ này, có khả năng cơ thể của họ ở bên ngoài cũng bị ảnh hưởng, khả năng cao là sẽ chết theo, nhưng ở trong tình huống như thế này đám người họ lại không có năng lực để phản kháng.
Vào đúng lúc này, một học sinh có làn da trắng bệch mặc quần áo màu đen đột nhiên mở miệng nói chuyện.
"Muốn sống sót ở chỗ này phải dựa vào vận may, ngoài ra không còn đường sống nào khác, tôi muốn nhìn xem vận may của các người như thế nào, liệu có bị rơi vào tầm ngắm của quỷ hay không"
"Trương Tiện Quang à?"
Nghe được giọng nói này, ánh mắt của tất cả mọi người di chuyển, nhìn về phía hắn.
"Tôi ở chỗ này cũng giống như các người, nếu như rơi vào tầm ngắm của quỷ cũng sẽ bị giết chết.
Tuy nhiên các người có tận bốn người còn tôi chỉ có một mình thôi, tính ra xác suất sống sót của tôi vẫn lớn hơn một chút."
Trương Tiện Quang tiếp tục nói.
"Thì ra là thế, đây chính là đòn tấn công cuối cùng của anh sao?"
Lục Chí Văn hỏi.
Trương Tiện Quang nói.
"Liều mạng đến bước này mà tôi vẫn chưa thắng được các người, thực lực của các người thật sự có chút vượt quá dự đoán của tôi.
Nhưng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn biện pháp đối phó cho tình huống ngoài dự đoán này rồi, dù sao tôi đã lên kế hoạch lâu như vậy thì không thể để thua được."
"Cho nên anh dự định đồng quy vu tận với chúng tôi à?"
Hà Ngân Nhi lạnh lùng hỏi.
"Có lẽ chúng ta sẽ chết, những kế hoạch của tôi vẫn sẽ thành công"
Trương Tiện Quang nói.
"Hơn nữa sự tồn tại của tôi là để giữ chân đám đội trưởng các người, phòng ngừa các người quấy nhiễu kế hoạch của tôi."
Trong lúc hắn nói chuyện, con quỷ lại tới gần hơn nữa.
Một đao chặt xuống, cái đầu của một học sinh xa lạ lại lăn xuống mặt đất.
Chu Đăng tứa ra mồ hôi lạnh.
Bởi vì lúc này con quỷ đang đứng trước mặt hắn, chỉ cách hắn chưa đến hai mét, mà người học sinh bị chém đứt đầu kia ngồi ở vị trí ngay trước mặt hắn.
Hắn suýt chút nữa đã rơi vào tầm ngắm.
"Thật nguy hiểm!"
Trái tim Chu Đăng đập loạn xạ.
Nhưng vào giờ phút này, Trương Tiện Quang lại bổ sung thêm một câu.
"Trò chơi linh dị ngẫu nhiên bị quỷ chặt đầu này sẽ không dừng lại nếu không có sự cho phép của tôi.
Các người có thể may mắn trong chốc lát, nhưng theo thời gian trôi đi, người ở nơi này sẽ càng ngày càng ít, cuối cùng nhất định các người cũng sẽ rơi vào tầm ngắm, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi."
"Vậy trò chơi này vẫn phải dựa vào vận may à? Nếu không may mắn thì chắc chắn sẽ phải chết sao?".
Chu Đăng hỏi, nhưng khi trông thấy con quỷ đang ở ngay bên cạnh mình, hắn lại vội vàng ngậm miệng.
"Nếu đã dựa vào vận may, vậy chỉ khi nào Trương Tiện Quang bị rơi vào tầm ngắm của con quỷ trước, nếu không trò chơi linh dị này sẽ không kết thúc"
Liễu Tam lạnh lùng nói, nhưng trong lòng hắn lại âm thầm nghĩ đúng là xui xẻo.
Vốn hắn cho rằng mình có thể tạm thời lui về nghỉ ngơi, giao mọi chuyện lại cho Dương Gian, không ngờ Trương Tiện Quang lại là một tên vô liêm sỉ không có chút đạo đức như thế này, cứ nhắm vào người già yếu tàn tật như hắn.
"Ầm!"
Lại có thêm một cái đầu người lăn xuống mặt đất, bên người Chu Đăng lại mất đi một học sinh xa lạ.
Hắn rất may mắn, hai người ngồi ở phía trước và phía sau đã biến mất nhưng hắn vẫn còn sống.
Con quỷ cầm theo đạo không nhìn Chu Đăng, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, Hà Ngân Nhi lại bắt đầu căng thẳng, bởi vì chỉ cần nó đi ngang qua Chu Đăng thì sẽ tới ngay chỗ của cô.
Trái với họ, Trương Tiện Quang thật sự đã chọn một chỗ ngồi tốt, hắn ở rất xa, trong thời gian ngắn tuyệt đối không có nguy cơ rơi vào tầm ngắm của quỷ.
Khi Dương Gian về đến nơi, hắn đã nhận ra rằng tình hình không ổn.
Bốn người Liễu Tam, Hà Ngân Nhi, Chu Đăng và Lục Chí Văn đều đứng im tại chỗ không nhúc nhích, họ nhắm mắt lại, giống như đang chìm vào giấc ngủ sâu, không có chút phản ứng nào với thế giới bên ngoài.
"Đây là một loại sức mạnh linh dị tấn công nhằm vào ý thức, cùng loại với sức mạnh linh dị như quỷ mộng.
Quả nhiên, Trương Tiện Quang muốn dẫn dắt mình rời đi để có thể xử lý những người còn lại.
Hắn biết mình đã khống chế được quỷ mộng, bến người còn có một con quỷ cẩu đi theo, cho nên đòn tấn công dạng này không có tác dụng với mình, do đó hắn mới thay đổi chiến lược tấn công."
Ánh mắt của Dương Gian khẽ nhúc nhích, chỉ liếc mắt đã nhìn ra mánh khóe.
"Tuy nhiên, hắn lấy đâu ra tự tin có thể thành công trong khoảng thời gian ngắn như vậy nhỉ?"
Trong lòng hắn cảm thấy có chút nghi ngờ.
Nhưng hắn vẫn không chần chờ, dưới chân bắt đầu chảy ra nước đọng.
Hắn muốn lợi dụng quỷ cẩu để xâm nhập vào ý thức của mấy người này, giúp họ tỉnh lại từ trong hôn mê.