Trên đường phố trấn Bạch Thủy, đa số những người đội mưa trên đường đều là người dân trấn Bạch Thủy, bọn họ bị linh dị trong mưa ăn mòn.
Mặc dù ở trong thời khắc lịch sử, nhưng vì thế mà tránh bị lệ quỷ tấn công, một khi có cơ hội, bọn họ có thể trốn khỏi cái nơi quỷ quái này.
Nhưng mà Lưu Kỳ nói gặp ông bà đã chết của mình là chuyện không thể.
Ông bà Lưu Kỳ không ở trấn Bạch Thủy, cách rất xa, hơn nữa thi thể đã được chôn rất lâu, chắc chắn đã chết rồi, cho dù có phương pháp thần bí cũng khó mà sống lại được.
"Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm thật ư?"
Lưu Kỳ đứng yên, mưa nhỏ rơi tí tách, vẻ mặt thay đổi không ngừng.
Người xung quanh như cái xác không hồn, từ từ đi qua hắn, hắn suy tư nghĩ về chuyện xảy ra vừa rồi.
Hắn chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Vừa rồi hắn chờ Dương Gian ở ngoài tiệm quần áo, lúc thấy ông bà mình nắm tay đi trong đám người, không thể nhận sai người thân quen thuộc của mình được.
Lúc Lưu Kỳ xúc động chạy đến phát hiện ông bà mình đã biến mất, dường như đã lẫn vào đám người, biến mất trong dòng người không biết đi đâu.
"Đừng hoảng, trong đám người có lẫn lệ quỷ khủng bố, có lẽ đã quấy nhiễu anh, có thể nhìn thấy người thân của mình không phải là chuyện khó gì, loại hiện tượng này xảy ra rất nhiều, nhưng đều là thủ đoạn hấp dẫn người sống của lệ quỷ, phải cảnh giác."
Dương Gian nói.
Lưu Kỳ gật đầu: “Cậu nói đúng, có lẽ quá chân thật khiến tôi không thể nhận ra trong chốc lát, lần sau tôi sẽ chú ý."
Nói xong hắn băng qua đám người quay lại.
"Tôi đã lấy lại áo liệm quỷ, giờ chạy thôi, ma trơi của tôi sau khi không còn linh dị duy trì thì không thể tiếp tục thiêu đốt, đến lúc đó có thể quỷ trong tiệm sẽ đuổi giết tôi."
Dương Gian nhìn áo liệm quỷ trong tay nói.
Ma trơi màu xanh nhạt trong tiệm vẫn đang thiêu đốt mãnh liệt, nhưng mà lúc này lửa đã có xu thế yếu đi, chắc chắn lát nữa sẽ tắt.
"Bây giờ chúng ta nhanh chóng rời đi, phải nhanh chóng tìm được Vương San San, nơi này còn nguy hiểm hơn trong tưởng tượng, bây giờ tôi sợ rằng cô ấy đã chết"
Lưu Kỳ hơi bất an nói.
"Không thấy người cũng phải thấy xác, nhất định phải có kết quả."
Vẻ mặt Dương Gian không thay đổi nói.
Hai người không dừng chân ở ngã tư đường nữa, tiếp tục tiến vào thị trấn nhỏ, đi về phía đường cái.
Sau khi bọn họ rời đi một lúc, quả nhiên ma trơi trong tiệm quần áo bị tắt, nhưng mà trên người lệ quỷ bị chém làm đôi kia vẫn có ánh lửa.
Lệ quỷ kia có được cơ thể, đặc tính của ma trơi là lấy xương cốt thi thể làm nhiên liệu, nên khi ma trơi bị tắt, thi thể đã không bị ma trơi ảnh hưởng nữa.
Trang phục trong tiệm không bị ma trơi thiêu đốt không ngờ lại di chuyển, quần áo khô quắt bỗng phồng lên, cánh tay lạnh lẽo lại vươn ra khỏi tay áo trống rỗng.
Bên trong áo, xác chết trắng bệch dần dần hiện ra.
Tiệm trang phục thực ra là khách sạn lệ quỷ, quần áo quái dị kia là do con lệ quỷ đáng sợ ngụy trang thành.
Nếu như có người không biết rõ mà đưa về nhà, vậy thì vào buổi tối, quần áo trong tủ sẽ hóa thành một con lệ quỷ khủng bố đẩy cửa ra, sau đó đi dạo trong phòng của người đó.
May mà Dương Gian không tham lam, hắn chỉ lấy áo liệm quỷ, mà áo liệm quỷ là vật phẩm linh dị độc nhất, cho nên trong áo quỷ không có lệ quỷ.
Lúc này, lệ quỷ trong sườn xám, áo dài, tẩy trang... động đậy trong tiệm trang phục, vẻ mặt bọn chúng chết lặng, ánh mắt trống rỗng, giống như rối gỗ bình thường từ từ ra khỏi tiệm.
Số quỷ khoảng năm con, sau khi rời khỏi tiệm không đi lung tung mà đi về hướng Dương Gian rời đi.
Dường như tất cả quỷ trong tiệm quần áo đều đi theo Dương Gian, phải tìm được Dương Gian trong Bạch Thủy Trấn.
Lúc này Dương Gian còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Ở nơi linh dị này, linh dị mãnh liệt quấy nhiễu khiến cho mắt quỷ của Dương Gian không thể nhìn xuyên qua những tòa nhà để nhìn xung quanh, tầm mắt của hắn rơi vào những tòa nhà bị linh dị làm vặn vẹo, chỉ có thể nhìn được những gì đập vào trước mắt, dọc theo đường đi phía trước ngã tư.
Con phố này dường như kéo dài vô tận, không thể đi đến cuối.
Người dầm mưa đi lung tung trên đường cũng nhiều vô số.
Dương Gian ngẩng đầu nhìn, đám người đi trên đường cái không giống nhau, cái này không bình thường.
Nhớ đến lúc trước Lưu Kỳ nói thấy ông bà mình trong đám người, điều này càng khiến Dương Gian để ý: “Chẳng lẽ ở đây chỉ có hai người sống là chúng ta? Người Bạch Thủy Trấn bị cuốn vào đây nhiều như thế, theo lý thuyết sẽ có mấy người may mắn sống mới đúng, nhưng mà đi cả đường, trừ đèn neon trên biển hiệu thì chỉ có phòng tối như mực, không thấy một người sống nào? Lưu Kỳ nhìn người xung quanh một lúc lâu, bây giờ hơi nhụt chí, hắn cảm thấy chuyện mình làm phí công, không tìm được chút manh mối nào, mà cảnh giác lúc lâu khiến không ai chịu nổi: “Có lẽ tìm người sống phải dùng cách khác, quy luật giết người của quỷ là chỉ dẫn chính xác.
Nó có thể tìm chính xác những người đang ẩn núp xung quanh, điều này khiến cách chúng ta tìm người trở nên khôi hài."
Dương Gian nhìn cơn mưa kéo dài mãi, dừng chân lại, đột nhiên hắn nghĩ ra gì đó.
Sau đó trong cơn mưa tí tách, bóng dáng của một con chó hiện lên.
Dương Gian gọi con chó này trong trí nhớ mình, lúc này con chó xuất hiện thông qua cơn mưa linh dị.