Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2988 - Chương 2988: Người Sống Sót

Chương 2988: Người sống Sót

“Giúp tôi tìm ra người sống ý thức tỉnh táo ở gần tao nhất."

Hắn ra mệnh lệnh, mệnh lệnh này hơi phức tạp nhưng mà dường như con chó nghe hiểu.

Sau đó bóng dáng con chó nhanh chóng chạy về một phía.

"Đuổi theo."

Vẻ mặt Dương Gian thay đổi, lập tức nói nói Lưu Kỳ, hai người nhanh chóng chạy đuổi theo con chó.

Bóng dáng con chó lấp loáng trong cơn mưa, tốc độ cũng không tính là quá nhanh, hai người có thể đuổi kịp, dù sao ở đây cũng không phải trong mơ, tốc độ và thể lực của người linh dị sẽ khác hẳn người bình thường, sẽ không mệt mỏi, không thở gấp.

Rẽ một cái, con chó chạy khỏi đường cái, chạy vào trong một con ngõ nhỏ.

Trong ngõ âm u ẩm ướt, không có chút ánh sáng, đen nghịch.

Dương Gian mở mắt quỷ ra, ma trơi hiện lên giữa không trung xua tan bóng tối xung quanh.

Chỉ trong chốc lát, con chó vọt vào hành lang của tòa nhà bốn tầng.

Sau khi con chó chạy vào hành lang thì nhanh chóng biến mất, trên mặt đất chỉ còn dấu chân chó ướt sũng.

Trong hành lang không có mưa, không có trung gian nên chó dữ không thể xuất hiện.

Nhưng mà vậy là đủ rồi.

Dấu chân chó biến mất ở tầng hai, mà Dương Gian dừng chân ở tầng ba.

Trước căn phòng này dán một câu đối, câu đối không phải màu đỏ mà là màu trắng, trên cầu đối màu đỏ viết hai hàng chữ to màu đen bằng mực nước.

Đây là chữ phồn thể, nhìn qua khá có tuổi, câu đối này viết: “Sống không hại người, chết không phiền người, không thẹn với tầm, ta cũng quay lại"

“Đây là câu đối phúng viếng, là viết cho người chết."

Vẻ mặt Lưu Kỳ hơi thay đổi, hắn thử đưa tay ra, nhưng mà còn chưa đụng vào câu đối phúng viếng này, ý thức hắn hốt hoảng, sau đó thất thần, không còn cảm giác gì với xung quanh.

"Lưu Kỳ."

Dương Gian quát, Lưu Kỳ lập tức giật mình rồi tỉnh lại, sau đó hắn phát hiện mình đã đi xuống tầng từ khi nào, đang chuẩn bị rời khỏi tòa nhà này.

"Vừa rồi tôi bị sao thế?"

Hắn hơi hoang mang lo lắng, Dương Gian nói: “Cậu mất ý thức như đang nằm mơ, tự mình đi xuống lầu, xem ra câu đối phúng viếng này có vấn đề, nếu cái này có thể ảnh hưởng đến ngự quỷ nhân thì chắc cũng ảnh hưởng đến lệ quỷ, có thể khiến có lệ quỷ muốn vào phòng này phải xoay người rời khỏi."

“Chắc hẳn có người cố ý dán câu đối phúng viếng cho người chết này ở đây, đây là dùng linh dị bảo vệ”.

Nói xong, hắn không đụng vào câu đối phúng viếng mà lấy tay mở cửa.

Nhưng mà khi chạm vào cửa, hắn cũng cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo mạnh vào tiến vào đầu mình.

Nhưng mà sau đó tiếng chó gầm quanh quẩn trong đầu, loại cảm giác lạnh lẽo này lập tức biến mất.

Ý thức của Dương Gian không bị quấy nhiễu, hắn thuận lợi mở cửa.

Cửa mở ra, khung cảnh bên trong tu tối, có một ánh sáng mờ truyền đến, ánh sáng đó phát ra từ chậu than nhỏ trong phòng.

Mà trong phòng đó, có không ít người đang hoảng sợ nhìn về phía Dương Gian, nhìn lại nơi đó, đa số những người này đều là nam nữ trẻ tuổi, cũng có người già và trẻ em, nhưng mà số người khá ít, chỉ có hai mươi mấy người, hơn nữa trên người cũng không có hơi thở linh dị, hẳn là người dân Bạch Thủy Trấn.

"Người sống ư?"

Dương Gian mở mắt quỷ, nhìn quanh, lập tức hiểu được tình huống ở đây.

Câu đối phúng viếng ngoài cửa để bảo vệ người sống trong phòng.

Dương Gian bước vào trong phòng, những người sống đó sợ hãi đứng lên, bọn họ cố gắng che miệng để mình không hét toáng lên, có lẽ bản thân đã sợ hãi đến cùng cực.

Dễ nhận thấy bọn họ đã cho rằng Dương Gian là quỷ.

"Đừng lo, bọn họ không phải quỷ, là cứu viện của chúng ta."

Phía sau, một giọng nói vang lên trấn an mọi người.

Sau đó một người đàn ông đứng dậy, người này khoảng chừng hai mươi tuổi như Dương Gian, nhưng bề ngoài non nớt hiện lên vẻ thành thục.

"Cậu là ai?"

Dương Gian nhìn hắn, nói.

"Mặc dù cậu không biết tôi, nhưng tôi biết cậu, cậu là quỷ mắt Dương Gian, là một trong những đội trưởng của tổng bộ, tính ra tôi còn phải gọi cậu một tiếng đội trưởng Dương"

Người đàn ông trẻ tuổi này đi đến nói.

"Người phụ tránh thành phố Đại Sơn - Tiêu Dương?"

Dương Gian nhìn thấy hắn nói.

Vẻ mặt Tiêu Dương tái nhợt, tươi cười: “Đúng là vinh hạnh, quỷ mắt Dương Gian lừng danh lại nhớ rõ người nhỏ bé như tôi."

“Cậu đã mất tích trong Bạch Thủy Trấn một thời gian, bên tổng bộ còn nghĩ cậu đã chết, vài ngày sau nếu chưa có tin thì cậu sẽ bị phán đã chết."

Vẻ mặt Dương Gian bình tĩnh nói: “Tôi tìm hơi thở người sống nên vào đây, không ngờ lại tìm được cậu."

“Vậy nên tổng bộ sai đội trưởng Dương đến đây cứ viên ư? Nếu như vậy thì tôi đúng là được thương mà sợ"

Tiêu Dương hơi vui sướng đứng lên, hắn biết mình ở đây thì sẽ được tổng bộ cứu viện, nhưng không ngờ lại được trợ giúp hùng hậu như thế, xem ra lần này ổn rồi.

Dương Gian không trả lời, ngược lại nói: “Một cô cái tên Vương San San, cô ấy là bạn học cấp ba của tôi, cô ấy cũng biến mất ở Bạch Thủy Trấn, vì vậy tôi đến đây, trừ cái đó ra thì không còn lí do khác."

“Thì ra là thế"

Nụ cười của Tiêu Dương cũng không giảm: “Mặc kệ lí do gì, chẳng phải đội trưởng Dương cũng đến đây sao? Nhưng mà cậu đến hơi chậm, lúc trước tôi có hợp tác với cô gái tên Vương San San kia, nhưng sau đó cô ấy bị lạc, cũng không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu, Bạch Thủy Trấn nguy hiểm trùng trùng, thậm chí tôi không chắc cô ấy còn sống không?"

“Nhưng mà bên cạnh Vương San San có một thứ tên là quỷ đồng, lúc trước tôi đã thấy trong hồ sơ... Đó là quỷ chết đói giai đoạn hai, đội trưởng Dương đúng là không đơn giản, lại nuôi thứ đáng Sợ như thế bên người."

Bình Luận (0)
Comment