“Lần cuối cô ấy xuất hiện là ở đâu?"
Dương Gian hỏi.
Tiêu Dương cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Đưa theo con quỷ đồng kia vào dòng người, biến mất trong đó.
Có lẽ cô ấy đang tìm ai đó."
“Trên đường cái có một sức mạnh linh dị đáng sợ nào đó, người trên đường sẽ thấy người thân đã mất, có người thấy được người yêu đã mất... Đó là con đường vong hồn thường lui tới."
Vẻ mặt Lưu Kỳ bỗng thay đổi.
Nói như thế, lúc trước chuyện hắn thấy ông bà là thật chứ không phải giả ư?
"Tôi theo linh dị ăn mòn thu hoạch được một số tin tức đặc thù của Bạch Thủy Trấn, không biết thật giả, nghe nói nếu con người đưa người thân đã chết từ đoàn người quay về, vậy thì người thân đã chết kia có thể thoát khỏi thân phận linh hồn mà quay trở lại làm người sống"
“Cái gì? Có chuyện như vậy ư?"
Lưu Kỳ mở to hai mắt, cảm thấy không thể nào.
Tiểu Dương nói: “Tôi cũng chỉ lấy được một ít tin tức, không thể biết thật giả, hơn nữa cũng không có người thành công.
Nhưng thật ra cũng có người nhìn thấy người thân đã chết nên muốn thử, nhưng mà không ai còn sống trở về, bọn họ bị lạc trong đó, trở thành một cái xác không hồn đi trên đường cái"
“Vương San San dẫn theo quỷ đồng kia đương nhiên cũng vì thông tin không thể kiểm chứng này."
“Tin tức của cậu rất có ích với tôi, xem ra phải cảm ơn cậu."
“Để báo đáp, tôi có thể đưa cậu rời khỏi Bạch Thủy Trấn"
Tiêu Dương lắc đầu nói: “Thật ra một người như tối thoát ra cũng không khó, nhưng mà tôi vừa đi, đa số người dân ở đây đều sẽ chết.
Sinh mệnh của họ hoàn toàn dựa vào mưa quỷ của tôi để duy trì, nên không tìm được cách đưa toàn bộ người dân đi, tôi sẽ không rời đi."
Nói xong, hắn nhìn về phía những người còn sống kia.
Vẻ mặt nhưng người kia khẩn trương, sợ Tiêu Dương bỏ họ lại đây.
"Mọi người yên tâm, tôi nói sẽ không bỏ mặc mọi người, là một người có trách nhiệm, tôi sẽ giữ lời."
Tiêu Dương nghiêm túc nói với những người sống sót.
"Khá ít người có trách nhiệm như cậu."
Dương Gian nhìn hắn, nghiêm túc nói.
Tiểu Dương cười nói: “Đừng nói như thế, mặc dù đội trưởng Dương hơi lạnh lùng, làm việc hơi cực đoan, nhưng mà cậu giải quyết sự kiện linh dị, cứu nhiều người hơn tôi.
Tôi cho rằng hành động của ngự quỷ nhân quan trọng hơn tấm lòng, mặc kệ người đó có nhiều mục đích và cách nghĩ như thế nào, có thể giải quyết sự kiện linh dị cứu vớt nhiều người thì đây là một người rất giỏi."
--- Dương Gian có lẽ đã hiểu được tình huống cơ bản qua cuộc trò chuyện với Tiêu Dương này.
Tin tức của Vương San San cũng trở nên rõ ràng hơn.
Chỉ là không ngờ Vương San San đã thực sự biến mất ngay ở đường lớn của trấn Bạch Thủy trước đám đông, tung tích của cô ấy vẫn là một ẩn số.
Ngay sau khi cô ấy rời đi, thậm chí quỷ đồng cũng không biết đã đi đâu.
E rằng việc việc tìm lại nó không dễ dàng như vậy.
"Kế hoạch tiếp theo của anh là gì?"
Dương Gian hỏi.
Tiểu Dương nói: "Tôi cố gắng đưa những cư dân của trấn Bạch Thủy bị mắc kẹt đây ra ngoài, nhưng tôi không thể làm được.
Sáu giờ sáng mỗi ngày là thời điểm kinh dị và thực tại luân phiên nhau, ngự quỷ nhân với sức mạnh linh dị có thể phá bỏ ranh giới này và trở về thực tại.
Tôi đã từng thử, một mình tôi thì miễn cưỡng có thể vượt qua giới hạn này nhưng những người khác không được."
"Họ đang bị mắc kẹt ở đây, họ không có sức mạnh linh dị to lớn, họ không thể phá vỡ ranh giới và trở về thực tại, vì vậy tôi đã đây để giúp họ sống sót và không chết trong thị trấn khủng khiếp này."
"Tuy nhiên, sức lực của tôi là có hạn.
Khoảng hơn hai mươi người này là những người sống sót mà tôi đã thu nạp được gần đây.
Hầu hết những người sống sót đều rơi vào trạng thái xác sống, lang thang trên đường phố bởi tôi đã sử dụng sức mạnh linh dị.
Tôi vốn nghĩ đó là cách làm chính xác, họ có thể quay trở lại thực tại một khi tôi phá vỡ ranh giới, nhưng tôi đã sai."
"Tôi đã nói với cậu về tình hình trên đường lớn của thị trấn rồi, nó rất bất thường.
Tôi cho hầu hết cư dân ở đó nên thu hút không ít lệ quỷ và vong hồn cũng đi theo và trộn lẫn vào.
Bây giờ tôi không thể phân biệt được đâu là lệ quỷ, đầu là vong hồn, đầu là xác sống."
Tiêu Dương lắc đầu cười khổ, tỏ vẻ bất lực: "Sai lầm của tôi đã khiến tình hình hiện tại trở nên rất phức tạp.
Tôi cũng đã nghĩ đến cách để cứu vãn.
Đó là tôi sẽ loại bỏ linh dị còn sót lại trên người sống và đánh thức họ khỏi trạng thái người chết, để dễ dàng chọn ra cư dân của thị trấn Bạch Thủy, nhưng làm như vậy thì rủi ro cũng không hề nhỏ."
“Một khi người sống tỉnh dậy, chắc chắn sẽ không thể kiểm soát được tình trạng này.
Khi ấy nếu lệ quỷ tấn công giết người thì mọi người sẽ hoảng sợ bỏ chạy.
Một khi phân tán ở thị trấn Bạch Thủy thì sẽ càng không thể tập hợp họ lại."
"Hơn nữa tôi không có khả năng đưa quá nhiều người và phá bỏ ranh giới giữa thực tại và linh dị, vì vậy tôi bị mắc kẹt ở đây."
Hắn muốn cứu mọi người, nhưng hắn không có khả năng nhưng lại không muốn một mình trốn khỏi thị trấn Bạch Thủy.
Vì vậy hắn cũng bị mắc kẹt ở đây, và chỉ có thể chờ đợi sự giải cứu từ tổng bộ, tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài, sau đó tháo gỡ nút thắt này.
Sự xuất hiện của Dương Gian khiến Tiêu Dương thấy được hy vọng