Rốt cuộc thì quỷ vực trong mắt quỷ của Dương Gian rất mạnh mẽ, có lẽ có thể đưa mọi người theo và phá bỏ ranh giới giữa linh dị và thực tại, xoay chuyển tình thế vào lúc sáu giờ và cứu tất cả mọi người.
"Kế hoạch của anh rất tốt, chỉ là năng lực không đủ.
Hơn nữa anh cũng rất cẩn thận, tránh được không ít nguy hiểm trong trận này, nếu không anh không có khả năng sống được đến bây giờ"
Dương Gian gật đầu và nói: "Tôi hiểu rồi.
Bây giờ là tám giờ hai mươi tối, thời gian được ấn định là sáu giờ sáng mai"
"Vào lúc sáu giờ, linh dị và thực tại giao thoa, tôi sẽ dẫn những người dân của thị trấn Bạch Thủy rời khỏi đây."
"Đội trưởng Dương, không phải là tôi không tin tưởng cậu nhưng tôi nghĩ là hơi bốc đồng.
Tốt nhất là nên luyện tập trước, đề phòng sai sót, lúc đó mọi người sẽ không thể rời khỏi trấn Bách Thủy tại thời điểm đó, vậy chỉ có thể đợi ngày hôm sau.
Nhưng hầu hết những người bình thường không thể sống ở đây cho đến ngày hôm sau."
Tiêu Dương đưa ra một đề nghị, hy vọng Dương Gian có thể đưa từng nhóm người ra khỏi trấn Bạch Thủy.
Chỉ cần nhóm đầu tiên thành công thì hành động tiếp vào ngày thứ hai và ngày thứ ba cũng không muộn, dù sao đã ở đây nhiều ngày như vậy, cũng không vội vàng một chốc một lát.
"Tôi tin tưởng vào phán đoán của anh, anh cũng phải tin tưởng vào năng lực của tôi.
Nếu tôi không làm được thì trong tổng bộ cũng không có đội trưởng nào có thể làm được."
Dương Gian nói.
Dù sao hắn vẫn có tự tin, hắn không thua kém bất kỳ ngự quỷ nhân nào về phương diện quỷ vực.
"Nhưng trước khi thực hiện kế hoạch, tôi cần phải tìm được Vương San San, đó là mục đích chính trong chuyến đi của tôi"
Dương Gian nói.
Tiêu Dương đáp: "Điều gì sẽ xảy ra nếu không tìm thấy trước sau giờ?"
Dương Gian: "Vậy thì tôi sẽ tạm thời từ bỏ việc tìm kiếm Vương San San và chọn thực hiện kế hoạch đưa hầu hết cư dân ra khỏi trấn Bạch Thủy trước."
"Đội trưởng Dương, nếu cậu nói như vậy thì tôi yên tâm rồi."
Tiêu Dương gật đầu và nói.
Nhưng vừa dứt lời, hắn chợt nhận ra điều gì đó và nhìn về phía bên ngoài tòa nhà: "Đội trưởng Dương, lần này chỉ có hai người cậu và người kia đến trấn Bạch Thủy phải không? Không có người đồng hành nào khác chứ"
"Chỉ hai chúng ta, không ai khác."
Dương Gian nói.
"Tôi nhận thấy được một vài người đã tiến vào con hẻm này.
Những người đó có sức mạnh linh dị mạnh mẽ, được ngăn cách khỏi sự ăn mòn của mưa..."
Tiêu Dương nói: "Nếu đó không phải là ngự quỷ nhân thì chỉ có một lời giải thích."
"Có vài con quỷ trong hẻm"
Tiêu Dương không nói gì, bước đến và lập tức đóng cánh cửa vừa mở: "Tuy nhiên đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp phải trường hợp này, câu đối chống đỡ bên ngoài là do tôi dán lên.
Chỉ cần nó được dán vào cửa thì dù quỷ có đứng ở cửa thì cũng không thể tấn công người trong phòng"
"Nếu cậu muốn tìm Vương San San, tôi đề nghị đội trưởng Dương đợi thêm một lát, sau khi nguy hiểm này qua đi.
Tôi có thể tự bảo vệ mình nhưng có hơn hai chục người sống sót ở đây, tôi không thể liên lụy họ".
"Có lẽ tôi nên đi ra ngoài, có lẽ đám quỷ kia theo tôi đến."
Dương Gian cau mày, nghĩ đến lần cướp quỷ áo liệm trước đây của mình.
Tiêu Dương: "Không sao cả, tôi đã khiêu khích rất nhiều quỷ.
Đám quỷ kia đuổi theo tôi một vòng, đến cửa rồi cũng rời đi, sau đó mọi chuyện sẽ trở lại bình thường".
"Nếu anh đã nói như thế, vậy tôi sẽ ở chỗ này chờ một lát.
Cậu yên tâm, nếu có chuyện gì thì tôi cũng có thể xử lý, sẽ không hại chết các người"
Dương Gian nói xong, sau đó trấn an những người sống sót trong phòng.
Những người sống sót này cũng đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, tuy rằng hiện tại sợ hãi nhưng cũng không có tuyệt vọng, họ cũng gật đầu hợp tác.
Có một loạt tiếng bước chân nặng nề trong con hẻm bên ngoài tòa nhà, những tiếng bước chân này rất hỗn loạn, giống như một đoàn người đang đi lại, có thể thấy trong hẻm chắc chắn có rất nhiều quỷ.
Trong căn nhà lờ mờ, ánh sáng duy nhất là một khúc củi nhỏ đang cháy.
Tác dụng lớn hơn của ánh lửa trong tình huống này là mang lại sự an ủi về tâm lý cho con người, nhưng không mang lại sự an toàn đáng kể.
"Bên trên, lên lầu."
Một người phụ nữ thu mình trong góc run rẩy nói.
Tiếng bước chân vang lên rõ ràng trên hành lang im ắng, cứ như có đoàn người đi vào, từng bước từng bước đi lên bậc thang, không chút do dự.
"Khác với mấy lần trước.
Lần này, số lượng quỷ bên ngoài có vẻ đông đảo đến lạ.
Trước đây, nhiều nhất chỉ có một hoặc hai tiếng bước chân."
Một thanh niên bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói, hắn nhìn người tên là Dương Giang Tuy rằng không dám nói ra, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút trách cứ người này.
Nếu không có hắn, họ đã không gặp nguy hiểm như ngày hôm nay.
"Một, hai, ba... năm âm thanh trên lầu."
Tiêu Dương đang đếm bước chân, và cuối cùng cũng xác định được con số, là năm.
Số lượng này quả thực hơi dọa người.
Và tiếng bước chân ở phía trước đã lên đến tầng hai và đang đi về phía tầng ba.
Câu đối chống đỡ màu trắng ngoài cửa vẫn còn đó, nhưng Tiêu Dương không thể chắc chắn liệu cầu đối chống đỡ này có thể đuổi năm con ma thành công hay không, dù sao thì trước đây hắn cũng chưa bao giờ thử.
"Đội trưởng tổng bộ chắc chắn không có vấn đề gì."
Tiêu Dương tự nghĩ.
Hắn vẫn có lòng tin với ngự quỷ nhân cấp đội trưởng, hẳn là có thể đối phó với loại tình huống này.