Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3157 - Chương 3157: Mở Đầu

Chương 3157: Mở Đầu

Hắn có chút hiểu biết về bà cụ cản đường hắn ở đối diện này, đây là một ngự quỷ nhân vô cùng đáng sợ, thậm chí hắn nghi ngờ bà cụ trước mặt này thực ra chính là quỷ, căn bản không có bao nhiều ý thức của người sống.

Tuy rằng không có linh dị sống lại, nhưng mà ý thức của bà cụ này đã bị linh dị ăn mòn quá sâu, hành vi đã gần giống với lệ quỷ.

Nhưng mà hiện tượng này ở nước ngoài cũng không hiếm thấy, bọn họ có rất nhiều ngự quỷ nhân lâu năm, đều là những người vì sống sót mà không từ thủ đoạn vào lúc linh dị sống lại lần đầu tiên.

Ngược lại ở trong nước, bởi vì có tổng bộ quản lý, thậm chí đi xử lý những ngự quỷ nhân vô pháp vô thiên kia, có rất nhiều người điện không thể nào sống sót ở trong nước, tai họa ngầm ẩn giấu đều nhanh chóng bị bóp chết.

"Yên tâm đi, lần này có đủ tên sai vặt đến cùng."

Một giọng nói khác đột ngột vang lên, đây là giọng của một người nước ngoài.

Sau đó, trên nóc ngôi nhà bên cạnh ngỏ hẻm đột nhiên xuất hiện một bóng người xung quanh người này được bao phủ bởi một lớp sương đen dày đặc, không nhìn thấy rõ gương mặt.

Không chỉ một người này.

Trên vách tường gần hẻm nhỏ đột nhiên xuất hiện một người có hai màu trắng đen, người này giống như hình chiếu trong các máy chiếu cũ xưa, không có thật thể, chỉ có một cái bóng, nhưng mà người bên trong hình ảnh này lại có thể tác động đến hiện thực, vô cùng đặc biệt.

"Bốn người?"

Trương Chuẩn sa sầm sắc mặt.

Hiểu nhiên lần này đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn cũng không phải là ngoài ý muốn bị bại lộ, bởi vì những người đối phương cho ra trận lần này không phải ngạ quỷ nhân bình thường, toàn bộ đều là thành viên trung tâm của tổ chức vương quốc, nếu ở trong nước thì cũng tương đương với cấp bậc đội trưởng.

"Không, không chỉ bốn người, còn có người"

Lúc này, Trương Chuẩn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm và bất an.

Mặt đất dưới chân hắn đang nứt ra, nhúc nhích.

Ngay sau đó, mặt đất ẩm ướt vỡ ra, một bàn tay giống như các chết khô từ bên dưới thò ra, sau đó là cánh tay thứ hai, cánh tay thứ ba, đến cuối cùng, toàn bộ mặt đất đều phủ kín bàn tay khô khốc, chi chít.

"Đi"

Trương Chuẩn vốn đang định liều mạng xử lý một người của đối phương, nhưng mà giờ phút này nhân số ngự quỷ nhân tham dự của đối phương đã có thể dễ dàng giết chết hắn, có thể trốn thoát hay không còn chưa biết được.

Cho nên hắn không hề do dự lập tức bỏ trốn.

Mục tiêu của Trương Chuẩn rất rõ ràng, đó chính là đánh lui bà cụ chặn đường trước mặt hắn, mạnh mẽ khai thông ra một con đường.

"Có thể làm được không?"

Trong lòng hắn cũng không có lòng tin, nhưng mà hắn vẫn không hề sợ hãi.

"Để xử lý anh, chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức, anh cảm thấy anh còn có thể thoát được sao? Ra tay? Xử lý anh ta ngay tại chỗ này."

Giọng nói kia tiếp tục quanh quẩn, mang theo chút tàn nhẫn.

Đột nhiên.

Quỷ nến màu đỏ trong tay Trương Chuẩn sáng lên, tỏa ra ánh lửa lạnh lùng.

Nhưng mà ở trước mặt nhiều linh dị kinh khủng thế này, ánh lửa của một cây quỷ nến quá yếu ớt..

Nương theo ánh lửa va chạm, quỷ nên nhanh chóng đốt cháy hết.

Nhưng mà ánh lửa đột nhiên bùng nổ cũng đã cản lại những đòn tấn công linh dị đáng sợ ở xung quanh, đồng thời còn làm bà cụ quỷ dị chặn đường kia lui về phía sau vài bước.

Tranh thủ khoảng trống đó, Trương Chuẩn muốn lao ra ngoài, bởi vì hắn có quỷ vực, chỉ cần có một khe hở là có thể chạy ra ngoài.

Nhưng mà ngay sau đó, toàn bộ ngỏ hẻm đều biến mất ở giữa thành phố này.

Hình ảnh thay đổi.

Bên đường phố, một họa sĩ nghèo nàn trông giống như dân vô gia cư lúc này đang vẽ một bức tranh sơn dầu trên tờ giấy trắng, trên tranh sơn dầu là một con hẻm nhỏ tối tăm trong thành phố, giống y hết vị trí mà Trương Chuẩn đang ở lúc trước.

Nhưng mà tương ứng với vị trí ở hiện thực, ngỏ hẻm nhỏ kia lại hoàn toàn không tồn tại.

Theo thời gian dần trôi đi, khoảng chừng nửa tiếng sau, mấy bóng người quỷ dị xuất hiện ở bên cạnh tên họa sĩ nghèo nàng này.

Trong tay một người trong số đó còn xách theo một xác chết xám ngắt, trên ngực của xác chết này bị một cây đinh quan tài rỉ sét đóng chặt vào.

"Mặc dù tốn một chút thời gian, nhưng chuyện này cũng đã giải quyết, chuyện của vị Trường tiên sinh này đã làm xong, lần này nhờ có ông, nếu không thật sự đã để hắn ta chạy mất."

Một người đàn ông đi đến, hắn ăn mặc giống như một người truyền giáo, nhẹ nhàng hờ hững thuật lại kết quả chuyện lúc nãy.

Không ai biết được lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà vẫn có thể tương 5tượng ra được, chỉ trong giây phút ngắn ngủi lúc đó, trong giới linh dị đã diễn ra một trận đối kháng linh dị có cách biệt xa nhất, lại cao cấp nhất.

Đây là tranh đấu giữa các ngự quỷ nhân.

Điểm tiếc nuối là Trương Chuẩn thua, trở thành một xác chết không còn sinh mệnh.

Đối phương không phải chỉ chuẩn bị sẵn sàng mới đến, hơn nữa còn sử dụng định quan tài, dứt khoát giải quyết tính mạng của một ngự quỷ nhân cấp bậc đội trưởng.

"Mấy người tốn quá nhiều thời gian, đối phương chỉ có một người."

Họa sĩ nghèo thu hồi công cụ của bản thân, nhỏ giọng đáp lại.

Người đàn ông giống như người truyền giáo chỉnh lại: “Nhưng mà người đó là một vị đội trưởng, dưới tình huống chỉ có hai người xuất hiện, hắn thậm chí còn không nghĩ đến chuyện bỏ trốn, chuyện này có nghĩa là gì thì chắc anh hiểu rất rõ”.

"Nhưng còn đến tận mười người giống hắn, chúng ta cũng không chiếm được ưu thế quá nhiều, bây giờ giải quyết được một người, cũng có nghĩa là chúng ta đã chủ động mở chiến tranh, lần sau chắc chắn sẽ không dễ dàng thành công như thế."

Họa sĩ nghèo nói.

"Đây không phải chuyện anh cần lo."

Người đàn ông truyền giáo nói.

Bình Luận (0)
Comment