Hắn quyết định kéo Hùng Văn Văn đi chung, có thể sẽ không dùng đến, nhưng chỉ là gom cho đủ số, mà vào những lúc quan trọng nói không chừng sẽ cần dùng đến năng lực dự đoán trước.”
Hùng Văn Văn vẫn kiên quyết chống cự, phản đối quyết liệt, nhưng mà vô ích, Dương Gian đã đưa ra quyết định, đến lúc đó dù thế nào hắn cũng sẽ kéo Hùng Văn Văn rời khỏi thành phố Đại Xương.
Sau khi sắp xếp một số việc công ty xong, Dương Gian cũng không tiếp tục ở lại đây.
Nhìn thấy trời sắp sáng rồi, hắn còn có một nơi phải đi.
Đó là một thành phố bình thường.
Nhưng ở gần thành phố không nổi bật gì Dương Gian đã để lại linh dị Quỷ Hồ, để tiện cho mình qua đây lấy.
Có một con hẻm ở giữa khu phố cổ của thành phố nhỏ này.
Con hẻm rất có lịch sử, mặt đất được làm bằng gạch đá xanh không bằng phẳng, và các cửa hàng ở bên trái và bên phải đều là những kiến trúc cũ bằng gạch và gỗ, điều này tương đối hiếm trong xã hội hiện đại.
Và mục tiêu của Dương Gian là một cửa hàng thuốc bắc trong con hẻm đã tồn tại gần trăm năm này.
Tiệm thuốc bắc này là do một người già của thời dân quốc mở.
Nhưng mà thời gian này, tiệm thuốc bắc đã đóng cửa, trong hẻm cũng yên tĩnh, một người đi đường cũng không có.
Quỷ Nhãn của Dương Gian nhìn chằm tiệm thuốc bắc này.
Linh dị đáng sợ đang xuất hiện quấy nhiễu, tiệm thuốc bắc trước mặt hắn hư ảo vặn vẹo, dường như có thể biến mất trong tầm nhìn vậy, nhưng mà người bình thường thì nhìn thấy mọi thứ của tiệm thuốc bắc đều bình thường.
Và khi Dương Gian đang đứng trước cửa tiệm thuốc bắc suy nghĩ, thì một bên cửa nhỏ của tiệm thuốc bắc đã mở ra.
Sau cánh cửa nhỏ xuất hiện một người phụ nữ da trắng, thành thục và xinh đẹp, nàng mặc một chiếc váy trắng, đứng trong bóng tối như phát ra ánh sáng trắng mờ ảo, đặc biệt bắt mắt.
“Dương Gian, sư phụ sẽ không gặp ngươi, hắn không muốn tham gia vào trong cuộc chiến linh dị này, sự tồn tại của sư phụ là muốn chứng kiến một người đặc biệt chào đời, đối với sư phụ mà nói, hỗn loạn lại là một cơ hội, cho nên ngươi hãy đi đi.” Tiểu Như nói.
Rõ ràng, ông chủ tiệm thuốc bắc đã biết được mục đích đến đây của Dương Gian.
“Ta đến đây chỉ muốn biết thái độ của người xuất sắc nhất của thời dân quốc mà thôi, chứ không phải cần sự giúp đỡ, nhưng kết quả này ta cũng sớm biết được.” Dương Gian gật đầu, cũng không có lựa chọn tiếp tục ở lại, định lập tức rời đi.
Và vào lúc này, một nụ cười nhạo lẳng lơ đang vang vọng phía sau: “Hắn đối chuyện này không có hứng thú, nhưng ta thì chưa chắc.”
Phút tiếp theo, một phụ nữ xinh đẹp duyên dáng mặc sườn xám màu đỏ, và mang giày cao gót màu đỏ đã xuất hiện trong bóng tối phía sau Tiểu Như.
“Chị Hồng?” Mí mắt của Dương Gian giật một cái.
“Nhìn thấy ta bất ngờ lắm sao?” Chị Hồng cười nhẹ, đi ngang qua Tiểu Như từ trong tiệm thuốc bắc bước ra.
Dương Gian nói: “Cũng không bất ngờ lắm, người của thời dân quốc các người là sẽ quen biết qua lại, ngươi xuất hiện ở đây cũng rất hợp tình hợp lý, sao, ngươi có hứng thú với cuộc chiến này sao?”
“Nói thật thì, không có hứng thú lắm, thời đại của chúng tôi còn hoảng loạn hơn các ngươi hiện giờ, nếu như chúng tôi cũng tham gia vào, thì lịch sử sớm đã thay đổi, nhưng chúng tôi không có làm vậy, bởi vì so với linh dị, có rất nhiều việc chỉ là chuyện nhỏ, mà chúng tôi lúc đó cũng có cuộc chiến trong giới linh dị, mức độ tàn khốc ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được.” Chị Hồng nói.
“Nếu đã như thế, vậy thì ngươi ra đây làm gì? Kiếm ta hoài niệm chuyện cũ sao?” Dương Gian liếc nhìn một cái.
Chị Hồng nói: “Cũng không phải, chỉ là tuy là không có hứng thú, cũng không muốn tham gia, nhưng nếu như ngươi muốn kiếm người ngoài giúp đỡ, thì ngươi có thể ra giá, giá cả thích hợp thì tối nay ta đi với ngươi, sao?”
Nói xong nhìn qua Dương Gian nháy mắt, vô cùng quyến rũ.
“Ngươi muốn nhiêu tiền?” Ánh mắt của Dương Gian chuyển động nhẹ, hắn biết chị Hồng đã nhắm trúng Tiền Quỷ trên tay mình.
Dù gì tất cả Tiền Quỷ của tổng bộ thu thập được đều nằm trong tay mình, hoặc là những nơi khác cũng sẽ có nhưng tuyệt đối sẽ không nhiều hơn của mình.
“Vậy thì phải xem ta ở trong lòng ngươi đáng giá bao nhiêu nhiêu tiền.” Nàng không gắp ra giá.
“Tiền Quỷ trong tay ta không nhiều, chỉ có bốn mươi đồng, ngươi có thể giết được một quốc vương, thì ta cho ngươi hai mươi đồng.” Dương Gian nghiêm túc nói.
Chị Hồng cười: “Chỉ có hai mươi đồng mà đã muốn ta đi với ngươi rồi? Thật là nhỏ nhen, nhưng mà hiện giờ đích thật là tiền khó kiếm mà, hai mươi thì hai mươi vậy, đến lúc đó ngươi đừng có hối hận.”
“Ngươi có thể làm được mới nói đi, đừng xem thường quốc vương, trạng thái này của ngươi nếu không dùng đặc tính đặc biệt thì ai chết trong tay ai thì cũng chưa biết được.” Dương Gian bình tỉnh nói.
Hắn không có kỳ vọng quá nhiều đối với chị Hồng, dù gì chị Hồng này, cũng không phải là Trương Ấu Hồng thời dân quốc.
Nhưng mà Dương Gian cũng quyết định thử xem sao, dù gì cũng không bị thiệt.
Chị Hồng cười nói: “Đừng xem thường người khác, đến lúc đó ta sẽ đi kiếm ngươi.”
“Được, vậy ta đợi ngươi.” Dương Gian nói.
Sau khi nói xong hắn cũng không có tiếp tục ở lại, nhanh chóng quay người rời khỏi con hẻm này, sau đó đã biến mất trong thành phố nhỏ không bắt mắt này.
Sau khi đợi hắn đi khỏi, Tiểu Như nói: “Chị Hồng, giá của hắn đưa ra thấp quá.”
“Không thấp, và đám lão già bị đào thải chúng ta cũng nên ra mặt, không thể không có tác dụng gì, không phải sao?” Chị Hồng cười nói.