Nói xong, cơ thể của Diệp Chân từ từ nở ra, to ra, có linh dị nào đó ảnh hưởng cơ thể của hắn, khiến cho những đặc tính vốn có của hắn vượt qua con người.
“Có nhìn thấy chưa?” Sau đó, cơ thể của Diệp Chân hồi phục bình thường.
“Chỉ vậy thôi sao? Hết rồi à?” Dương Gian hỏi: “Chỉ là cơ thể lớn hơn mà thôi, hình như không có thay đổi gì.”
“Ngươi sai rồi, sau khi cơ thể ta biến lớn hơn, thì sức mạnh linh dị cũng lớn hơn, tuy là thời gian duy trì rất ngắn, nhưng không còn nghi ngờ đây là một loại tăng cường thực lực.” Diệp Chân nghiêm túc nói.
“.” Dương Gian không tin lời nói của Diệp Chân lắm.
Hắn chỉ là cảm thấy Diệp Chân may mắn vô tình có được một số sức mạnh linh dị mà thôi.
Diệp Chân lúc này lại quay đầu nhìn về phía con quỷ lần nữa ghép hình, lúc này con quỷ đang đứng lên, lần nữa lại mở mắt ra, lộ ra một nụ cười kỳ lạ, cùng lúc đó, trên ngực hắn có một cái lỗ cũng đã được lấp đầy trở lại, bởi vì do Dương Gian lúc nãy thu hồi cây thường dài, và phần cơ thể bị đinh quan tài đóng lên đã trở về cơ thể của quỷ.
“Giờ ta hiểu rõ con quỷ này hơn ngươi, hắn có điểm yếu, không phải ở đầu, cũng không phải trên ngực, mà là ở đây.”
Vừa dứt lời, cây kiếm dài vặn vẹo trong tay Diệp Chân lập tức phóng ra.
Trực tiếp đâm xuyên qua bụng của con quỷ đó.
Một tiếng kêu thảm thiết kỳ lạ đã vang vọng trong khoang tàu đen tối.
Phút tiếp theo, cơ thể cao lớn lần nữa đã tán loạn, giống như xếp gỗ vậy bị chia ra thành nhiều miếng, mỗi một miếng đều đại diện cho một con ác quỷ, và trọng tâm lại chính là bụng của con ác quỷ.
Bụng cũng là một con quỷ, cái bụng theo thế mà nhúc nhích, cảnh tưởng chân thật nhất đã trình diện ra trước mặt hai người.
Đó là một cái xác bị gãy tay chân, khắp người đều có vết sẹo, cái xác không lớn, giống như một đứa bé khoảng bảy tám tuổi, Dương Gian thậm chí không thể phân biệt được đây rốt cuộc là xác chết hay là một con búp bê, bởi vì xác chết rất tinh tế và không có dấu vết thối rữa, cũng không phát ra bất kỳ mùi của xác chết.
Nhưng không còn nghi ngờ gì, trọng tâm của con ác quỷ lúc nãy chính là nó.
Nó có thể khống chế các ác quỷ khác tập họp lại thành một con quỷ đáng sợ hơn.
Và sau khi các xác này xuất hiện, cái đầu của cái xác lập tức xoay vòng một cách kỳ lạ từ trước qua phía sau, sau đó mở to mắt màu đen, không nhúc nhích mà nhìn chằm Diệp Chân ở trước mặt, đồng thời cái miệng đang từ từ mở ra hình như muốn nói gì.
“Một thứ rất tà ác, khó trách sao người của tổ chức quốc vương lại ném thứ này lên thuyền u linh.” Trong lòng của Dương Gian có chút sợ, đối với đó rất là kiêng dè.
Diệp Chân lúc này nhíu mày nhẹ, hình như đã nghe thấy gì, nhưng âm thanh này chỉ có mình hắn có thể nghe thấy, những người khác không có nghe được.
Có thể là do hắn bị con quỷ trước mắt nhắm trúng.
“Diệp Chân tỉnh táo chút, đừng bị nó mê hoặc.” Dương Gian nhìn thấy thần thái của Diệp Chân có chút không ổn, lập tức hét lên.
Nhưng mà Diệp Chân lúc này cũng từ từ mở miệng, hình như muốn nói chuyện, nhưng lại không phát ra âm thanh, nhưng nhìn có vẻ đang giao lưu với cái xác hình người đó, không ai biết được nội dung cuộc nói chuyện của hai người.
“Đúng là thằng không nghe khuyên mà.” Dương Gian lần nữa cảm thấy nhức đầu.
Diệp Chân này ỷ vào có Quỷ Chết Thay nên không chút kiêng dè, ngay cả cái xác hình người tà ác vậy cũng muốn chơi, chẳng lẽ lại không sợ chơi ra lửa sao?
“Yên tỉnh chút, Diệp mỗ ta không sao, nó đang nói chuyện với ta, ta đang hỏi nó tình hình ở đây, để nó nói ta hay bánh lái để ở đâu.” Diệp Chân lúc này lên tiếng, nói ra một số tin tức, để Dương Gian đừng lo lắng.
“Từ trên người quỷ hỏi tin tức là phải trả giá, đừng có tin tin tức của quỷ.” Dương Gian lần nữa nhắc nhở.
Cảnh này nhìn rất giống, rất giống hắn lúc trước từng hỏi giấy da người.
“Xem ra nó cũng rất phối hợp với Diệp mỗ ta, ta đoán nó đã bị Diệp mỗ ta hàng phục, để ta tiếp tục nói chuyện với nó.” Diệp Chân không có nghe lời khuyên của Dương Gian, sau đó tiếp tục nói chuyện, im hơi lặng tiếng mà giao lưu với cái xác hình người ở trước mặt.
Nhìn thấy thế Dương Gian cũng không còn khuyên nữa, nếu như Diệp Chân muốn giao lưu với con quỷ này thì kệ hắn vậy, hy vọng hắn có thể hỏi ra được gì đó.
Vì vậy, cái xác hình người và Diệp Chân đang đứng tại chỗ không nhúc nhích, miệng cùng nhau mở ra, không biết nói gì và giao tiếp gì với nhau, nhưng nhìn theo khẩu hình miệng thi có thể phán đoán, Dương Gian cảm thấy họ đều đang nói cùng một câu, và câu đó rất đơn giản.
“A ba a ba a ba.”