Lúc này Diệp Chân giống như một tên thiểu năng đứng ngơ tại chỗ không động đậy, hai mắt thất thần, miệng thì mấp máy, giống như đang nói gì đó, nhưng không phát ra được chút âm thanh gì. Mà phía đối diện hắn có một hình nhân, trừng to đôi mắt đen láy cũng đang không ngừng mấp máy miệng và cũng đang nói gì đó.
Một người một quỷ nhìn nhau, giao tiếp với nhau đã được một lúc.
Dương Gian nhìn thấy cảnh này cũng bó tay, chỉ có thể cảnh giác xung quanh, bảo đảm Diệp Chân không bị những ác quỷ khác tấn công.
Còn may, sau khi hình nhân đó dừng hành động, ác quỷ lột ra từ trên người cũng nhanh chóng chìm vào trạng thái trầm mặc, không có xu hướng sẽ hoạt động, ngay cả cái chân trắng toát khô khốc vươn ra từ căn phòng thứ tư cũng không có động tĩnh gì.
Ảnh hưởng của chiếc thuyền vong linh vẫn còn, chỉ cần không phải là ác quỷ cực kỳ khủng bố thì thời gian hành động sẽ bị hạn chế, tuy ác quỷ có thể hoạt động trong thời gian ngắn ngủi thậm chí giết người, nhưng lại không cách nào duy trì liên tục trạng thái này. Điều này đối với những người vô tình lên thuyền còn được xem là đã khá thân thiện rồi.
“Còn chưa giao lưu xong nữa à? Ngươi không cần hỏi những câu kỳ quái, hỏi thẳng trọng điểm, nói chuyện với quỷ càng nhiều sẽ càng dễ bị mê hoặc, người phải thật đề phòng.” Dương Gian lại nhắc nhở lần nữa.
Chẳng qua nhìn Diệp Chân vẫn là dáng vẻ thiểu năng đó hắn nghĩ tên này chắc đã bị mê hoặc rồi.
Nếu không sao có thể nói chuyện thời gian dài như thế.
Nếu chỉ hỏi vị trí tàu thuyền thôi thì cần không đến nửa phút, nhưng hiện tại hắn đã nói chuyện như vậy được mười phút, hơn nữa còn không có xu hướng sẽ khôi phục.
“Cho ngươi nhiều nhất là 5 phút, nếu sau 5 phút ngươi còn không dừng nói thì ta sẽ thẳng tay đánh chết hình nhân trước mặt, chúng ta không thể hao phí nhiều thời gian ở đây, phải rời khỏi đây trước khi chiếc thuyền vong linh hiện ra.” Dương Gian nói lại lần nữa, đồng thời cũng chuẩn bị ra tay.
Nhưng Diệp Chân vẫn chuyên tâm giao lưu, cũng không biết hắn và quỷ nói gì mà lại chăm chú đến thế.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Lúc này Dương Gian nhìn thấy ác quỷ lúc nãy đã bị đánh tan rơi vào trầm mặc sau hình nhân lúc này thức tỉnh lần nữa, đồng thời trong căn phòng thứ tư bên cạnh cũng truyền đến tiếng động, những hiện tượng này nói lên rằng đợt tấn công thứ hai của quỷ sắp ập đến.
Lúc này Dương Gian không nói nhiều, chỉ im lặng chờ đợi.
Lại một phút nữa trôi qua.
Diệp Chân vẫn đang nói chuyện với quỷ, nhưng hiện tượng linh dị xung quanh đã càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí đã có bóng của ác quỷ hiện lên trong bóng tối trước mắt, chỉ là hiện tại còn chưa nhắm vào hai người, vì vậy chưa tấn công họ.
Nhưng lúc này tình cảnh của hai người đã khá nguy hiểm rồi.
Bởi vì lúc đối mặt với quỷ trên thuyền có lẽ không cần phải lo lắng như thế, nhưng lúc đối mặt với nhiều ác quỷ, do dù cho là Dương Gian số lần có thể sử dụng sức mạnh linh dị ở đây cũng có hạn, không cách nào ứng đối với sự tấn công của nhiều ác quỷ.
“Còn một phút.” Dương Gian gằn giọng nói.
Hắn có thể liếc thấy trong căn phòng thứ tư bên cạnh chiếc chân trắng toát gầy guộc đã biến mất giờ lại thò ra, lộ ra đến mắt cá chân.
Có điều mùi của cái chân người chết này hơi quen thuộc, bây giờ nhìn kỹ hắn mới phát hiện hình như từng thấy qua, Dương Gian như từng cảm nhận được trên người người ngự quỷ nào đó.
“Tôn Thụy của bưu cục quỷ, mùi linh dị tỏa ra từ chiếc chân thối rữa đó có vẻ giống với cái chân này.” Sau đó Dương Gian nghĩ đến một chi tiết.
Chẳng qua Tôn Thụy chỉ có một chân thối rữa, chân còn lại vẫn bình thường, nhưng chân người chết ở đây cũng chỉ có một cái, không hề xuất hiện cái thứ hai, bây giờ xem ra cái chân đó của Tôn Thụy và cái này là một cặp, chỉ là không biết nguyên nhân gì khiến mảnh ghép linh dị này bị tách rời.
Đối với tình huống này Dương Gian đã không còn lạ lẫm gì, hiện giờ hắn chỉ đang xem xét có nên chặt cái chân này mang về cho Tôn Thụy hay không?
Nhưng lúc đang nghĩ vậy thì miệng của Diệp Chân không ngừng đóng mở, ánh mắt cũng dần khôi phục lại bình thường.
Cuộc trò chuyện của hắn với quỷ có vẻ đã kết thúc.
“Tốt, từ hôm nay trở đi ngươi cứ đi theo Diệp mỗ vậy, chỉ cần Diệp mỗ ta còn sống một ngày tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu uất ức, bảo đảm ngươi có thể sống thật tốt.” Lúc này Diệp Chân đang nói với hình nhân trước mặt.
Nghe ý tứ của những lời này, hắn có vẻ muốn mang hình nhân đi theo mình?
“Diệp Chân, chờ ngươi lâu như vậy, ngươi hỏi ra được gì chưa?” Sắc mặt Dương Gian âm trầm hỏi.
Diệp Chân đi vừa đi về hướng hình nhân vừa nói:”Cứ yên tâm đi, ta đã hỏi được vị trí bánh lái rồi, đồng thời cũng đã hỏi được chuyện còn quan trọng hơn, muốn lái con thuyền linh dị này chỉ dựa vào bánh lái thôi thì không đủ, còn cần vị trí của thuyền trưởng nữa.”
Lúc nói chuyện hắn đã đi đến thi thể hình nhân trước mặt, còn thi thể hình nhân lúc này cũng không tấn công hắn, ngược lại vùng vẫy uốn éo đến gần Diệp Chân, hơn nữa còn chầm chậm bò lên người hắn, sau cùng hai cánh tay dài mềm mịn buông thõng xuống, cả người nằm dựa trên lưng Diệp Chân, đồng thời đầu ngoảnh lại nhìn về hướng Dương Gian, khóe miệng còn lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Ngươi rốt cuộc đang làm gì? Vậy mà lại muốn mang ác quỷ này bên người?” Dương Gian kinh ngạc nói.
“Chuyện này Dương Gian nhiên rồi, nó đã bị Diệp mỗ điều khiển, không xảy ra chuyện gì đâu, ngươi không cần lo lắng.” Diệp Chân rất tự hào mà nói, sau đó còn sờ sờ đầu của hình nhân.
Dương Gian lập tức nói: “Thứ này tà ma như vậy, nếu người mang bên mình sớm muộn cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ nên xử lý đi, nếu ngươi không nỡ ra tay ta có thể giúp cho.”
“Không cần, ta tự có tính toán.” Diệp Chân lập tức từ chối.