“Những gì nên làm thì đã chuẩn bị hết rồi, chờ xem người của tổ chức Quốc Vương rốt cuộc có đến hay không." Dương Gian thầm nhủ.
Người của tổ chức Quốc Vương muốn bắt lấy cơ hội này đánh ngã các đội trưởng, Dương Gian cũng muốn nhờ cậy cơ hội này xử lý đối phương, chỉ cần có thể đánh thắng, cho dù là trả một ít giá đắt cũng đáng giá.
Giờ phút này.
Người của tổ chức Quốc Vương đã đến khu vực Quỷ Hồ phong tỏa, bọn họ không có tùy tiện hành động, mà là quan sát động tĩnh chung quanh.
"Thì ra là vậy, các đội trưởng đều tản ra, hình thành một tuyến phòng thủ, đối kháng ác quỷ từ trên thuyền u linh xuống. Khu vực bọn họ phụ trách đã có quá nhiều ác quỷ, đây là cơ hội cực tốt cho chúng ta, lần này hành động không có khả năng thất bại.”
Trong một cao ốc mờ tối vang lên giọng nói trầm thấp, đó là một người đàn ông đội mũ quý ông.
“Người của bọn họ tản ra, người của chúng ta không thể tản ra theo, đối phương không phải hạng tầm thường, đều là nhân vật lợi hại. Chúng ta đã chết vài anh em, nếu chết thêm người thì tổ chức Quốc Vương chúng ta sẽ tiêu đời, cho nên lần này nhất định phải phi thường cẩn thận mới được, cho nên ta kiến nghị chúng ta trước tiên tập kích, trực tiếp xử lý vài đội trưởng bên đối phương rồi hãy khai chiến, làm đối phương giảm quân số trước chúng ta mới có thể kiến lập ưu thế."
Nói chuyện là một người đàn ông nước ngoài vóc dáng mập mạp, mặc quần dây đeo, người đầy sẹo lồi, những vết sẹo thâm xám, tỏa mùi hôi thoang thoảng.
Hắn cũng là một vị Quốc Vương, biệt hiệu trong tổ chức là: Đồ Tể.
"Vương Sát Linh, Hà Ngân Nhi, Lục Chí Văn, Liễu Tam, đây là bốn đội trưởng nhất định phải xử lý, sự tồn tại của bọn họ tăng thêm nhiều phiền phức cho chúng ta.” Nhà truyền giáo mở miệng, hắn đã sớm lên danh sách.
"Tại sao không phải là Dương Gian? Hắn mới là BOSS trong bọn họ.” Có người hỏi.
Chủ trang viên lạnh như băng nói: "Hắn rất lợi hại, đối phó hắn thì ít nhất cần vận dụng ba vị Quốc Vương, hơn nữa còn tồn tại khả năng bị đối phương xử lý một, hai người, lần đầu tiên tập kích không kiến nghị trọng điểm đối phó hắn, nhưng cũng không thể hoàn toàn mặc kệ người này, phải cẩn thận hắn chi viện, cho nên ta sẽ đi bám giữ hắn một khoảng thời gian."
"Bốn mục tiêu quá nhiều, như vậy sẽ làm phân tán sức mạnh của chúng ta, chúng ta lần này tập kích tối đa xử lý ba mục tiêu, cho nên phải loại bỏ một mục tiêu, như vậy càng ổn thỏa." Người đàn ông đội mũ quý ông nói.
"Vậy hãy loại người tên Liễu Tam ra, hắn có nhiều người giấy, dễ giết sai mục tiêu." Nhà truyền giáo liếc mắt một cái nói.
"Ba mục tiêu sao? Cứ quyết định thế đi. Hành động thôi, làm như đã thảo luận.” Chủ trang viên nói.
Nói xong, trong cao ốc mờ tối, bóng người quanh quẩn lần lượt giải tán.
Trong phút chốc, mười mấy người vừa rồi còn hội tụ ở đây cứ như thế ly kỳ biến mất không thấy.
Người của tổ chức Quốc Vương cuối cùng lập ra kế hoạch tác chiến, sắp ra tay, giống như suy đoán của Dương Gian, bọn họ lần đầu tiên ra tay sẽ không nhằm vào tất cả mọi người, sẽ chỉ xuống tay với đội trưởng nào đó.
Nhưng người bọn họ muốn giết hơi khác với phỏng đoán của Dương Gian, không ngờ bọn họ đặt Lục Chí Văn vào danh sách, cuối cùng gạch Liễu Tam ra.
Mặc dù các đội trưởng biết người của tổ chức Quốc Vương có lẽ sẽ ra tay vào lúc này, nhưng bọn họ không thể không làm gì cả, chỉ chờ người của tổ chức Quốc Vương xuất hiện, lỡ như đối phương không xuất hiện, hay là kéo dài thời gian thì sao? Vậy chẳng phải là bọn họ trơ mắt nhìn đám ác quỷ đi vào thành phố Đại Hải.
Cho nên, dù là lúc này bọn họ cũng phải đi đối kháng linh dị, bắt nhốt ác quỷ, không ngừng hành động giữa chừng.
Nhưng trong quá trình bắt nhốt ác quỷ, bọn họ phân tâm cảnh giác xung quanh.
Bởi vì vậy mà hiện tại các đội trưởng chịu áp lực đặc biệt to lớn.
"Tạm thời giải quyết đám quỷ này xong rồi.”
Hà Ngân Nhi thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn thấy vong hồn được chiêu ra ở gần đó đã ngừng hành động.
Hà Ngân Nhi chiêu hồn ra vẫn là một cụ già, một cụ già của thị trấn cổ Thái Bình, tên trên linh vị đã phai màu mơ hồ, không thể khảo chứng cuộc đời lúc còn sống của cụ già, chỉ biết cụ già mới xuất hiện, không nói tiếng nào đã lần lượt bắt nhốt quỷ ở xung quanh.
Bên cạnh Hà Ngân Nhi có thêm năm chiếc hòm màu vàng, dụng cụ chứa ác quỷ bị bắt được tổng bộ lấy tốc độ nhanh nhất vận đến thành phố Đại Hải.
Thứ gì đưa vào thành phố Đại Hải là các đội trưởng luôn có thể nghĩ biện pháp chuyển lại đây sử dụng.
"Không ngờ rằng còn có thể nhìn thấy người chiêu hồn đời thứ tư.”
Ông già nhìn Hà Ngân Nhi, mỉm cười rất là thân thiện, nhưng thân thể dần tán loạn hóa thành luồng khói biến mất.
Vong hồn được chiêu đến có khuyết điểm lớn nhất là ở lại thế giới hiện thực quá ngắn, đặc biệt sau khi vận dụng sức mạnh linh dị thì càng rút ngắn thời gian, ngược lại những vong hồn khi còn sống thực lực nhỏ yếu sau khi được chiêu ra có thể hoạt động thời gian dài trong hiện thực.
Hà Ngân Nhi nhìn ông già, tuy rằng không nhận biết, nhưng nàng từng nghe ông nội kể về chuyện của ông già này, nhưng nội dung không đầy đủ, chỉ biết ông già này gọi là Tẩu m Nhân.
Khi ông già sắp tan biến thì biểu cảm hiền hòa đột nhiên trở nên tức giận mà lại dữ tợn.
Ông già vươn tay chộp hướng Hà Ngân Nhi, dường như muốn làm những thứ gì.
Nhưng quá muộn.
Đã hết giờ ở lại hiện thực, khuôn mặt tức giận mà lại dữ tợn hóa thành một đoàn sương khói trực tiếp tán loạn biến mất, không để lại chút dấu vết.
Hà Ngân Nhi nhìn bộ dạng trước khi tan biến của Tẩu m Nhân, nàng không suy nghĩ nhiều, cho rằng đây là linh dị mất kiểm soát như bình thường.
Nhưng giây sau nàng nhận ra kỳ lạ.
"Ai?"
Hà Ngân Nhi bỗng nhiên quay đầu nhìn qua, bỗng con ngươi rút lại, cảm thấy sợ hãi.
Từ khi nào có ba người đứng sau lưng nàng.
Ba người này rất xa lạ, bộ dạng như người nước ngoài, xuất hiện vào lúc này không có dấu hiệu tốt lành gì, hơn nữa ba người này cùng nhau nhìn chằm chằm Hà Ngân Nhi, mang theo ác ý khó tả.
Hà Ngân Nhi cảm giác chính mình giống như là bị ba con ác quỷ khủng bố theo dõi.
"Cẩn thận, bọn họ là Quốc Vương của tổ chức Quốc Vương!” Tiếng quát khẽ của Châu Đăng quanh quẩn, hắn dứt khoát ra tay.
"Quá muộn." Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Tia sáng bốn phía bỗng tối đi, bóng tối bao phủ, thân thể của Hà Ngân Nhi biến mất với tốc độ nhanh khó tin, giống như bị bóng tối kia ăn mòn, duy nhất không bị xâm thực là bộ đồ cũ mặc trên người Hà Ngân Nhi, bởi vì trên bộ đồ in hình tượng các loại ác quỷ vặn vẹo.
Giây phút này, Hà Ngân Nhi đã hiểu ra tại sao vong hồn vừa rồi đột nhiên vẻ mặt biến dữ tợn.
Bởi vì Tẩu m Nhân nhận ra có hung hiểm muốn tấn công Hà Ngân Nhi, định ngăn cản nhưng đã đến giờ, đành bất lực.