Không ngờ rằng người của tổ chức Quốc Vương nắm chắc thời cơ chuẩn xác như thế. Tại Hà Ngân Nhi chiêu ra vong hồn mới vừa tiêu tan, trong khoảnh khắc đó họ lựa chọn ra tay, hơn nữa không phải một vị Quốc Vương, mà là ba vị ra tay. Thậm chí khi ba vị Quốc Vương ra tay thì không tính Châu Đăng ở bên cạnh vào. Hiển nhiên. Hà Ngân Nhi mới là mục tiêu chính của bọn họ, giết Hà Ngân Nhi rồi bọn họ mới suy xét đối phó đội trưởng khác.
Thân thể của Hà Ngân Nhi đang bị bóng tối nhanh chóng ăn mòn.
Thoạt nhìn Hà Ngân Nhi dường như phải biến mất, bộ đồ cũ in đồ án ác quỷ trên người nàng có thể ngăn cản sự xâm thực này. Khi bị tấn công, Hà Ngân Nhi cũng nhìn thấy bộ dạng của ba người kia. Một tên lùn quái lạ mặc như tên hề biến thái, một người mặc đồ thuyền trưởng, trên mặt không ngừng thối rữa. Một người đàn ông đáng sợ thân hình mơ hồ màu trắng đen, như người đi ra từ hình chiếu. Thông qua tư liệu tình báo lần trước Liễu Tam đưa ra, trong đầu của Hà Ngân Nhi lập tức hiện ra biệt hiệu của ba người này trong tổ chức Quốc Vương.
Bọn họ gồm có Tên Hề, Thuyền Trưởng, Nhân Viên Chiếu Phim.
Trong đó Nhân Viên Chiếu Phim đã từng đánh với Dương Gian Lý Nhạc Bình, Tào Dương ở bến cảng Hương Giang, suýt giết Tào Dương. Nếu không phải cuối cùng Dương Gian dùng mạng sống của một vị Quốc Vương đổi Tào Dương về thì Tào Dương đã chết trong tay người này.
“Ra tay là Thuyền Trưởng và Nhân Viên Chiếu Phim.”
Hà Ngân Nhi cảm giác được thân thể của mình không chỉ riêng bị bóng tối cắn, còn có một phần tứ chi đang bị kéo rời đi, hiện thực đang đi vào một vùng đất linh dị chưa biết. Hà Ngân Nhi không thể chống cự, thân thể đã sớm mất đi tri giác, dù trên người có nhiều vật trung gian còn chưa sử dụng.
Linh dị chiêu hồn của người chiêu hồn bị phong tỏa, căn bản không cách nào sử dụng, có nhiều nguyền rủa hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì.
"Tiếp tục như vậy ta sẽ chết." Hà Ngân Nhi giờ phút này con ngươi rút lại, giống như ngửi được mùi chết chóc.
Nếu không phải trên người mặc một bộ Quỷ Y dữ nhất mà ông chủ tiệm may của thị trấn cổ Thái Bình để lại thì khoảnh khắc Hà Ngân Nhi nhìn thấy ba vị Quốc Vương đã bị xử lý, căn bản không thể nào chống chọi được.
Nhưng chống đỡ vài giây đồng hồ căn bản không làm nên chuyện gì, nàng đã bị hoàn toàn hạn chế, trừ phi Châu Đăng có thể sáng tạo kỳ tích, một người đánh lui ba người trong giây lát, tranh thủ thời gian chiêu hồn cho nàng, nếu không thì lần này đối kháng căn bản không thể nào thắng, đến lúc đó nàng chết, Châu Đăng bị ba người vây giết, rất nhanh cũng sẽ chết.
Giây phút này, trong đầu Hà Ngân Nhi đã tưởng tượng tình huống về sau.
Vốn cho rằng cứ như vậy mang theo không cam lòng chết đi.
Nhưng sau đó Hà Ngân Nhi giật mình phát hiện khoảnh khắc chính mình sắp biến mất thì linh dị xâm thực bỗng ngừng lại, tuy rằng thân thể đã mơ hồ nhưng ít nhất còn có thể giữ đường nét địa khái, không đến mức hoàn toàn biến mất không thấy.
“Hưm?”
Giống như phát hiện ra vấn đề ở đâu, khuôn mặt thối rữa của Thuyền Trưởng hơi quay qua, con mắt xám ảm đạm nhìn về hướng Châu Đăng.
Giây phút này, Châu Đăng sắc mặt đen thui, thân thể bị linh dị đáng sợ xâm thực, cả người đang không ngừng thối rữa, tiêu tan, nhưng hắn lại nhìn chăm chú vào ba người ở trước mắt:
"Ai nói ta ra tay quá muộn? Một hơi ngăn lại ba vị Quốc Vương thì khó, cho nên ta mới vừa rồi không công kích các ngươi, mà là ra tay với Hà Ngân Nhi.”
“Ta rất may mắn, ra tay một lần đã lấy đi một phần linh dị tập kích trên người Hà Ngân Nhi. Phải công nhận, đám Quốc Vương các ngươi xuống tay ác thật, chỉ hứng chịu một phần linh dị tập kích mà ta đã biến thành bộ dạng này, suýt chết.”
Khi nói chuyện, làn da của Châu Đăng không ngừng tróc ra, từng sợi chỉ mảnh màu đỏ xuất hiện ở trên người, sợi chỉ mảnh chảy ra vết máu, giống như máy gặt cắt thân thể hắn thành từng vằn hình chữ nhật, mùi xác thối rữa bắt đầu khuếch tán ra.
Mới giây lát Châu Đăng đã thay đổi hình dạng, trở nên xa lạ mà lại khủng bố, không giống như con người, ngược lại giống một cọc người mặc vải may từ những mảnh da người nhỏ.
Đây là thứ Châu Đăng lấy được khi giải quyết sự kiện linh dị ở bảo tàng khủng bố, hắn trộm từ xác già thối rữa, khi chưa thức tỉnh thì thứ này giống một chiếc áo ngọc dây vàng, sau khi ác quỷ thức tỉnh hắn mới hiểu đây là bộ áo da người đáng sợ, bề ngoài chỉ là ngụy trang mà thôi.
Bảo tàng kia trưng bày không phải xác ướp cổ, mà là một con ác quỷ ngủ say.
Rất khó tưởng tượng, một con quỷ bị nhân viên khảo cổ đào ra, đặt ở bảo tàng triển lãm, nhiều năm qua không có thức tỉnh giết người, mãi đến về sau một buổi tối nọ, xác chết trưng bày biến mất, bị bảo vệ tuần tra đêm bắt gặp thì sự kiện bảo tàng khủng bố mới phát sinh.
Tuy Châu Đăng từ lâu lấy được áo da người, nhưng thứ này cực kỳ dữ, nếu không phải lần này đến thành phố Đại Hải đối phó thuyền u linh, Châu Đăng cả đời đều không muốn mặc lên người.
Áo da người phát ra tiếng gầm và rít gào, máu ứa ra từ khe hở những mảnh nhỏ da người.
Châu Đăng đang hòa tan, từ từ biến thành một bãi máu loãng.
Hắn không phải quỷ, không cách nào ngăn cản tác dụng phụ khi mặc áo da người, cho nên hắn bị xâm thực, nếu hắn còn tiếp tục mặc nó thì sẽ chết cực kỳ thảm.
Nhưng Châu Đăng không thể cởi áo da người xuống, bởi vì nó có thể giúp hắn ngăn cản linh dị tập kích của Quốc Vương.
Giờ phút này Châu Đăng vẫn không biến mất, chỉ là trên áo da người có hơn mười miếng da đổi sang màu đen, giống như bị cái gì nhuộm màu.
Thấy Châu Đăng vào phút then chốt cứng rắn bảo vệ Hà Ngân Nhi, ba vị Quốc Vương nhận ra sự tình phát triển có chút không đúng, bọn họ biết cơ hội tấn công chỉ có một lần, nếu không thể trong thời gian ngắn nhất xử lý Hà Ngân Nhi thì coi như hành động của họ thất bại, dù sao đối phương không ngốc, sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ lấy nhiều khi ít.
Cùng với một tiếng cười quái dị sắc bén, Quốc Vương biệt hiệu Tên Hề đột ngột biến mất không thấy.
Ngay sau đó Hà Ngân Nhi và Châu Đăng cảm thấy chóng mặt.
Trong mơ hồ, bọn họ dường như trông thấy Tên Hề vừa chạy nhanh vừa cười quái dị xông về phía mình, nhưng trong hiện thực không thấy bóng dáng Tên Hề đâu, điều này khiến bọn họ căn bản không cách nào chống cự, chỉ chớp mắt Châu Đăng đã cảm giác chính mình dường như bị Tên Hề đè ngã xuống đất, liên tục tấn công bằng vũ khí bén.
Rõ ràng vóc dáng của Tên Hề thấp bé, cũng không cao lớn, có thể dễ dàng đánh tra,rn hưng ý thức của Châu Đăng mơ màng, không có ý tưởng chống cự chút nào.
Trong óc Hà Ngân Nhi và Châu Đăng đau nhức kịch liệt, bọn họ cảm giác đầu sắp nổ tung.
"Đây là ý thức tập kích, chúng ta không chống chọi được lâu, ngươi nhất định phải bắt lấy cơ hội chiêu hồn." Châu Đăng gầm nhẹ.
Rất hiển nhiên, Quốc Vương biệt hiệu Tên Hề có thể tập kích ý thức, hơn nữa còn có thể đồng thời công kích nhiều người.
Châu Đăng đã điên cuồng, hắn không ngừng ra tay, cố gắng bảo hộ Hà Ngân Nhi.
Hà Ngân Nhi bị tấn công ý thức, cảm giác dường như đầu của mình bị một bàn tay lạnh băng đụng vào, sau đó Tên Hề biến mất khỏi óc.
Nhưng trong đầu của Châu Đăng thì xuất hiện hai Tên Hề, cùng bị hai Tên Hề tấn công.
Ý thức bị tấn công gấp hai, cộng thêm áo da người không ngừng xâm thực, điều này khiến trạng thái của Châu Đăng thoáng chốc cực kỳ tệ.
“Hắn đang hứng tổn thương thay Hà Ngân Nhi, đã vậy thì xử hắn trước, nếu cứ bị kéo dài thời gian thì không thể giết một đội trưởng nào.”
Nhân Viên Chiếu Phim lạnh như băng nói, hắn bước nhanh đi hướng Châu Đăng, bóng dáng biến mất không thấy, quanh Châu Đăng nhanh chóng biến thành một mảnh trắng đen.
Màu trắng đen nhuộm Châu Đăng, kéo hắn rời khỏi hiện thực.
Áo da người chỉ làm chậm lại tốc độ bị xâm thực.
Quốc Vương biệt hiệu Thuyền Trưởng vẫn tê dại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hành vi rất kỳ dị, khiến người không đoán được, nhưng không thể phủ nhận hắn cường đại và khủng bố. Thuyền Trưởng không nghe theo kiến nghị của Nhân Viên Chiếu Phim, lựa chọn tiếp tục tập kích Hà Ngân Nhi.
Có lẽ hắn cho rằng Hà Ngân Nhi mới là uy hiếp lớn nhất, Châu Đăng chỉ là hấp dẫn sức ép, không đáng bỏ ra thời gian đối phó, thậm chí không có giá trị bị giết.
Trong khi một mình Châu Đăng chịu đựng hai vị Quốc Vương tập kích thì Hà Ngân Nhi đã phục hồi một chút năng lực hành động.
Cơ hội!
Thân thể vừa cử động được Hà Ngân Nhi liền lấy ra một di vật, đó là một cái ly cũ kỹ.
Lúc trước trong cuộc họp đội trưởng Dương Gian đã tặng cái ly này cho Hà Ngân Nhi.
Chủ nhân của chiếc ly khi còn sống là chủ nhân của bãi tha ma to lớn, Dương Gian gọi người nọ là chủ của bãi tha ma La Thiên.
Hà Ngân Nhi nhìn ra ý đồ của Quốc Vương biệt hiệu Thuyền Trưởng, cho nên cắn răng liều mạng vận dụng năng lực chiêu hồn.
Chỉ cần thành công thì có thể xoay chuyển thế cục trước mắt.
Nhưng giây sau, một mảnh tối tăm hiện lên, trực tiếp bao phủ cánh tay của Hà Ngân Nhi.
Tay của nàng biến mất, ly nước cũ kỹ cũng vào bóng tối theo.
Thuyền Trưởng với khuôn mặt thối rữa, nét mặt tê dại dường như biết Hà Ngân Nhi muốn làm cái gì.
"Xong rồi." Hà Ngân Nhi giờ phút này cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì thủ đoạn của mình bị xuyên thấu, đối phương không vội giết nàng, mà cướp đi vật trung gian của nàng trước.
Thiếu vật trung gian thì người chiêu hồn không cách nào chiêu hồn.
Châu Đăng rống to:
“Đừng bỏ cuộc!”
Trong áo da người tuôn máu ồ ạt, Châu Đăng muốn phát ra âm thanh đều khó khăn.
Không biết từ khi nào, ly nước biến mất trong bóng tối lại lăn về dưới chân Hà Ngân Nhi.
Thân hình mơ hồ tiếp xúc vật trung gian.
Thuyền Trưởng còn muốn tập kích, kết quả Châu Đăng lảo đảo che ở trước mặt Hà Ngân Nhi, tay cầm Nến Quỷ màu đỏ cháy lửa.
Ánh lửa u ám bỗng phực cháy, nổ tung.
Linh dị bốn phía tạm thời tán đi.
Thuyền Trưởng dừng bước chân, Nhân Viên Chiếu Phim cũng hơi lùi lại.
"Chiêu hồn." Hà Ngân Nhi giờ phút này thành công, nàng vận dụng năng lực chiêu hồn.
Một bóng dáng kỳ dị nhanh chóng hiện ra ở gần đó, đấy là một ông già nồng mùi chết chóc, trông như gỗ cây, mắt không có con ngươi, hốc mắt đen ngòm trông rất khủng bố.