"Ngươi không giúp ta cũng được, nhưng chẳng lẽ mặc kệ đám người ngự quỷ nước ngoài này tùy ý làm bậy sao? Bọn họ dẫn thuyền u linh đến, thả ra ác quỷ, muốn biến nơi chúng ta đời đời sinh hoạt thành địa ngục ác quỷ hoành hành, bọn họ thì có thể ở nước ngoài hưởng thụ cuộc sống hòa bình. Ngươi hãy nhìn thành phố phồn hoa này, nếu không xử lý những người này, tòa thành thị này ngày mai sẽ chết.”
Hà Ngân Nhi nhìn chằm chằm La Thiên, mở miệng khuyên giải, hy vọng vong hồn này ra tay.
"Còn có chuyện như vậy?" Ông già này có chút sửng sốt, sau đó nhìn thành phố ở phương xa.
Hiển nhiên, Hà Ngân Nhi không có nói sai.
Vong hồn đều có tư tưởng của riêng mình, nếu vong hồn bị chiêu tới không muốn trợ giúp người chiêu hồn thì người chiêu hồn cũng không có biện pháp, thậm chí có một số vong hồn hung dữ tấn công ngược lại người chiêu hồn. Cho nên chiêu hồn là một việc khá nguy hiểm với Hà Ngân Nhi, không phải mỗi một lần chiêu đến đều chịu giúp đỡ.
Hà Ngân Nhi không nói chuyện, chỉ là chờ đợi quyết định từ chủ của bãi tha ma La Thiên, đồng thời nàng cũng thừa dịp thân thể khôi phục chuẩn bị món di vật thứ hai, để chiêu hồn mới.
Hà Ngân Nhi không có tự tin đặt cược toàn bộ lên người La Thiên.
La Thiên ngẫm nghĩ, cuối cùng nở nụ cười lạnh băng:
“Tuy lão già này không muốn can thiệp vào chuyện của người trẻ tuổi, nhưng người nước ngoài xằng bậy như vậy thì rất quá đáng, nếu khó khăn lắm mới xuất hiện ở trên đời này, vậy thuận tay làm thịt hai đứa nhóc đó luôn.”
La Thiên lộ ra vẻ dữ dằn.
Nhân Viên Chiếu Phim cảm thấy sởn gai ốc, bị đôi con ngươi đen ngòm của ông già nhìn giống như người bình thường bị một con ác quỷ siêu khủng bố theo dõi, khiến người da đầu tê dại.
“Rút!”
Bản năng linh dị nhắc nhở Nhân Viên Chiếu Phim không thể đối kháng với vong hồn này, nếu không thì sẽ chết rất thảm.
Nghĩ đến Thuyền Trưởng đã rút lui, hắn ở lại chỗ này dù hợp sức với Hồ Tông Thượng cũng khó chiếm lợi nữa, dù sao đối phương cũng là hai vị đội trưởng, hiện tại cộng thêm một vong hồn chưa biết, về số người thì bên mình chịu thiệt.
Chần chừ giây lát, Nhân Viên Chiếu Phim buông bỏ tập kích Châu Đăng, bắt đầu nhanh chóng rút đi.
Bóng người màu trắng đen phản chiếu trên mặt đất, di chuyển về phương xa với tốc độ khó tin.
“Ài.”
Nhưng một tiếng thở dài già nua, trống rỗng vang lên.
Giây sau.
Tia sáng bốn phía bỗng biến mất, nhưng sau đó mọi thứ trở lại bình thường, mọi người đều chỉ cảm thấy mới kịp chớp mắt một cái, sau đó bốn phía thay đổi, xung quanh không còn là thành phố Đại Hải phồn hoa mà là bãi tha ma không thấy cuối.
Trong bãi tha ma đầy rẫy gò mồ, có mới có cũ, một số có bia, một số không có mộ bia, những gò mồ mả này nối liền thành dãy, hình thành không gian linh dị kỳ lạ.
Nhân Viên Chiếu Phim hết hồn:
“Gì đây?”
Tốc độ rút lui của hắn đã nhanh lắm rồi, nhưng không ngờ Quỷ Vực của ông già kia nhanh hơn.
“Chôn ở đây đi."
Chủ của bãi tha ma La Thiên thay đổi thái độ lúc trước, sắc mặt trở nên đặc biệt lạnh như băng, hơn nữa không có biểu cảm gì, trong con mắt không có đồng tử không mang theo tình cảm của người sống.
Nháy mắt, đất mộ trũng xuống, bùn đất đen thui dơ thối phủ lên, muốn chôn vùi Nhân Viên Chiếu Phim.
"Ta không tồn tại ở hiện thực, ông già kia, ngươi không đối phó ta được." Nhân Viên Chiếu Phim nói, hắn thân là Quốc Vương tự nhiên cũng không đơn giản, có bản lĩnh riêng biệt của mình.
Nhưng đáp lại Nhân Viên Chiếu Phim là đất mộ đổ ập xuống.
Tuy Nhân Viên Chiếu Phim khá tự tin nhưng cũng cảm giác được không ổn, hắn muốn rút khỏi nơi này, nhưng kinh khủng phát hiện linh dị của mình bị quấy nhiễu.
"Không thể đụng vào bùn đất này?” Nhân Viên Chiếu Phim nhanh chóng nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Nhưng đã muộn.
Đất mộ đã hình thành áp chế, dù Nhân Viên Chiếu Phim không tồn tại trong hiện thực cũng bị quấy nhiễu, màu trắng đen trên người của hắn đang nhanh chóng rút đi, cả người bị bùn đất gột rửa dần dần trở lại trong hiện thực.
"Đáng chết."
Nhân Viên Chiếu Phim nhìn bãi tha ma không thấy cuối này, biết dùng thủ đoạn bình thường thì tuyệt đối không chạy khỏi đây được, hắn lập tức móc một chiếc điện thoại ra, trên điện thoại di động đang chiếu bộ phim linh dị trắng đen, thân thể của hắn nhanh chóng đi vào di động muốn thông qua thủ đoạn nào đó chạy khỏi nơi này.
Nhưng Nhân Viên Chiếu Phim mới chạy trốn được một nửa thì phát ra tiếng hét thảm.
Di động bỗng tối xuống, màn hình tắt, một bàn tay dính đầy bùn đất thò ra khỏi màn hình bấu khuôn mặt của Nhân Viên Chiếu Phim, đồng thời thân thể của hắn bắt đầu nhanh chóng lún xuống.
Rất nhanh, Nhân Viên Chiếu Phim ngừng giãy giụa, hắn bị chôn sống, một gò đất cũ kỹ xuất hiện, thay thế hắn.
Trong bãi tha ma không thấy cuối này, ngôi mộ chôn Nhân Viên Chiếu Phim không quá bắt mắt.
Sau khi chôn Nhân Viên Chiếu Phim, con ngươi đen ngòm cứng ngắc của La Thiên đảo qua nhìn sang Châu Đăng.
“Không thể ra tay với anh ta, đó là đồng đội của ta, vì cứu ta mới bị đối phương tập kích, ngươi nghĩ biện pháp cứu giúp hắn đi." Hà Ngân Nhi vội vàng nói, đồng thời hy vọng La Thiên có thể cứu Châu Đăng.
La Thiên nói ra một hiện thực tàn khốc:
"Nghiệp vụ có chuyên môn riêng, ta chỉ biết chôn người, không biết cứu người. Hơn nữa hắn đã chết, trong áo da người này đã không có người sống, chỉ có một con ác quỷ bám vào, tốt nhất là chôn luôn, nếu không đám người trẻ tuổi các ngươi sẽ phải đau đầu.”
Châu Đăng đã chết.
Hà Ngân Nhi giật mình, nàng nhìn Châu Đăng.
Lúc này nàng mới phát hiện Châu Đăng đã không còn động tĩnh, dưới chân đã chảy ra rất nhiều máu, nhuộm đỏ một khu vực, một mặt nạ da người kỳ dị nổi lên vũng máu, một chiếc trống bỏi cũ kỹ tàn khuyết, nửa khúc nến bị đốt gần hết.
Hiển nhiên trong khoảnh khắc Hà Ngân Nhi chiêu hồn thì Châu Đăng đã dùng hết tất cả, thậm chí không để lại xác chết.
Trong tấm áo da người kia trống rỗng không có gì, không có máu tươi chảy ra ngoài nữa.
La Thiên trông thấy Hà Ngân Nhi không đáp lại thì tự mình ra tay, sau đó vung tay lên, xung quanh đất mộ dâng lên, dần dần chôn áo da người còn giữ nguyên hình dạng người.
Cả đời La Thiên đã thấy quá nhiều sinh ly tử biệt.
Nếu đã chết thì nên yên nghỉ dưới lòng đất, đừng ác quỷ tỉnh lại gây họa cho người khác.
"Reset, reset thì có thể cứu Châu Đăng về!” Hà Ngân Nhi thấy Châu Đăng sắp bị chôn, nàng có chút sợ hãi túm lấy La Thiên cầu xin.
“Ta chỉ có thể chôn hiện tại, không cách nào đảo ngược quá khứ, ta không am hiểu điều đó.” Lời của La Thiên đánh tan ý tưởng này của Hà Ngân Nhi.
Không phải mỗi người ngự quỷ hàng đầu ở thời dân quốc đều biết reset, người có thể đảo ngược quá khứ thay đổi tương lai cực kỳ hiếm hoi.