Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3345 - Chương 3102: Nguy Cơ Và Hy Vọng

Chương 3102: Nguy cơ và hy vọng Chương 3102: Nguy cơ và hy vọng

Trong khi Vương Sát Linh bị ba vị Quốc Vương tập kích thì Lục Chí Văn cũng bị theo dõi, tình cảnh của hắn càng không tốt, bởi vì hắn không phải dạng đội trưởng giỏi về ngay mặt chống lại linh dị, hiện tại hắn đối mặt ba vị Quốc Vương vây giết, chẳng khác nào thêm sương trên tuyết.

Ba vị Quốc Vương ra tay là Quý Ông, Đồ Tể và Người Đào Mộ.

Ba vị Quốc Vương này ít khi lộ mặt, lúc trước chưa từng tiếp xúc ngay mặt với đội trưởng, bởi vì ít có tin tình báo về bọn họ, cho nên mục tiêu của ba người mới chọn Lục Chí Văn.

“Ông Lục, đây là lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta, nhưng cũng là lần cuối, hy vọng ông Lục đừng chống cự vô nghĩa làm gì, hãy phối hợp chúng ta chấm dứt sinh mệnh của mình tại đây.” Quý Ông đội mũ xuất hiện ở trước mặt Lục Chí Văn.

Câu nói đầu tiên khi gặp mặt là kêu Lục Chí Văn đi chết.

Vừa lễ độ vừa không mấy lễ độ.

Nhưng kỳ lạ là lời nói của người đàn ông biệt hiệu Quý Ông dường như có sự mê hoặc, sau khi Lục Chí Văn nghe được giọng nói hắn thì cảm giác ý thức có chút hoảng hốt, có xung động đứng yên nghe hắn nói tiếp.

“Nguy rồi!” Lục Chí Văn bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, hắn nhận ra cái gì lập tức ngoái nhìn sau lưng.

Nhưng mục đích của Quý Ông đã đạt tới, hắn chỉ cần quấy nhễu Lục Chí Văn một chút, không cần cố ý làm cái gì.

Lục Chí Văn vừa quay đầu thì một con dao phay lưỡi cong dính đầy máu bầm lập tức chém xuống trán của Lục Chí Văn.

Không có bất cứ phản ứng.

Dao phay lưỡi cong đã chém vào trán của Lục Chí Văn, hắn kinh ngạc mở to mắt, cả người cứng ngắc, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, giống như mất hồn, lại giống như nháy mắt chết đi, nhưng thân thể của hắn lại không ngã xuống.

"Thành công không?” Quý Ông vịn mũ, ung dung hỏi.

"Thất bại, hắn chạy rồi, nhưng hắn bị thương, có điều không đủ để lấy mạng.” Đồ Tể vươn bàn tay to khỏe ra cầm dao phay lưỡi cong rút khỏi trán của Lục Chí Văn.

Không có máu bắn tóe ra như trong tưởng tượng, chỗ trán bị chém trúng hiện ra hoa văn bằng gỗ, căn bản không giống như thân thể của người sống.

Đây là người gỗ kỳ dị.

“Người Đào Mộ đang đợi hắn, hắn trốn không thoát." Quý Ông không sốt ruột, ngược lại tỏ ra rất thong dong bình tĩnh.

"Lẽ ra vừa rồi ba người cùng nhau ra tay, làm sách lược làm gì.” Đồ Tể trầm giọng nói, biểu đạt bất mãn.

Quý Ông cười nói: "Một vị đội trưởng muốn chạy thì rất hóc búa, muốn bảo đảm có thể xử lý đối phương thì phải nghĩ biện pháp chặn hết đường lui của đối phương. Một kích giết chết dễ có sai sót, ta không thích phương pháp như vậy, ngươi đừng oán trách, mặc kệ hắn giãy giụa cỡ nào thì kết quả như nhau.”

. . .

“Nguy hiểm quá, mấy tên này vừa lên đã muốn lấy mạng của ta sao? Trong tình huống này ta không nên lộ mặt đấu cứng với bọn họ, nên dây dưa. Ba người dám vây giết một mình ta tức là một số đồng đội không bị Quốc Vương tập kích, đợi bọn họ phản ứng lại nhất định sẽ tiến đến chi viện."

Lục Chí Văn đi ra từ một ngõ nhỏ không bắt mắt trong khu vực mình phụ trách, hắn cảm thấy hiện tại việc khẩn cấp trước mắt hẳn là tự bảo vệ mình, chứ không phải tìm cách chống trả.

Lục Chí Văn cảm giác được cái gì dừng bước chân, vươn tay sờ trán.

Một lũ máu đặc sệt dần thấm ra từ trán, hơn nữa tùy theo thời gian trôi qua máu chảy càng lúc càng nhiều.

"Rõ ràng không có vết thương nhưng vẫn không ngừng chảy máu, là do con dao phay đó sao? Đáng sợ quá, thảo nào Quý Ông kia sẵn lòng hỗ trợ Đồ Tể ra tay, nếu bị chém trúng thật thì chết chắc.” Lục Chí Văn biến sắc, lập tức ý thức được cái gì.

"Xem bộ dạng không thể tùy ý sử dụng người gỗ nữa, nếu bị Đồ Tể chém thêm vài nhát thì ta sẽ chết thật.”

Lục Chí Văn cảm giác đầu mình đau nhói, giống như thật sự bị chém trúng một đao, nhưng dù trán chảy máu ròng ròng, mức độ đau đớn tăng lên thì thực tế là trán của hắn không có một vết trầy nào.

Lục Chí Văn cảm giác không ổn lắm, định dời đi nơi khác, tránh cho ở yên một chỗ lâu bị theo dõi.

Nhưng Lục Chí Văn mới tiến lên một bước thì bỗng đạp hụt.

Một sức kéo kinh khủng từ trên chân truyền đến.

Lục Chí Văn cúi đầu nhìn, con ngươi đột nhiên rút lại, hắn nhìn thấy trước mặt mình từ khi nào có một cái hố, trông như con người đào ra, đen thui sâu không thấy đáy, khiến người cảm thấy sợ nhất là trong cái hố đó có một bàn tay dơ bẩn, khô gầy lạnh như băng bắt lấy mắt cá chân của hắn cố gắng kéo xuống.

Sức kéo này lớn kinh người, hoặc nên nói đây không phải là sức mạnh đơn thuần mà là linh dị không thể kháng cự khiến Lục Chí Văn rơi vào hố sâu.

“Đây là thủ đoạn của vị Quốc Vương khác? Nơi này sớm đã bị phong tỏa, thảo nào lúc trước chỉ có hai người xuất hiện, xem bộ dạng bọn họ sớm biết trước ta sẽ chạy trốn." Lục Chí Văn không chút do dự lấy một cây bút ra.

Đây là một cây bút lông ướt sũng máu, mới lấy ra đã có máu tươi từ ngòi bút nhỏ xuống.

Nhưng khi máu nhỏ xuống bàn tay thò ra từ hố đen thì giọt máu xuyên thủng qua bàn tay.

Bàn tay kỳ dị kia thối rữa, diện tích mục nát khuếch tán với tốc độ mắt thường có thể thấy, chỉ vài giây nữa bàn tay túm lấy Lục Chí Văn sẽ bị hoàn toàn xâm thực.

“Đã quá muộn, sẽ không cho ngươi cơ hội chạy trốn nữa.”

Giây sau, một giọng nói quen thuộc vang lên, Quý Ông xuất hiện.

Ngay sau đó trên đỉnh đầu Lục Chí Văn tối đen, một tấm vải đen rơi xuống.

Chưa tiếp xúc với vải đen Lục Chí Văn đã ngửi được mùi xác thối nồng nặc, đây không phải vải đen bình thường, Lục Chí Văn cảm giác là ác quỷ đáng sợ, chẳng qua ác quỷ này tồn tại với bề ngoài là vải đen.

“Chấm dứt mạng sống của ngươi ngay đây.”

Đồ Tể cũng xuất hiện, thân thể mập mạp mà nồng mùi chết chóc giống như là một bức tường, ngăn cản đường chạy trốn của Lục Chí Văn, lưỡi dao phay cong dính đầy máu chém về phía Lục Chí Văn, môi trường xung quanh bị ảnh hưởng.

Quỷ Vực chưa biết trực tiếp phong tỏa nơi này, không cho Lục Chí Văn có chút xíu cơ hội xoay người.

Ba vị Quốc Vương giờ phút này cùng nhau ra tay, dù Lục Chí Văn có chút thủ đoạn giữ mạng nhưng lúc này không làm được gì, dù hắn có thể phản kích thì sao nào? Cùng lắm là bị thương một người, nhưng phải trả giá bằng sinh mệnh của mình.

“Lần này tiêu thật.”

Trên khuôn mặt tê dại của Lục Chí Văn lộ ra chút tuyệt vọng, trong tay hắn tuy có nhiều đạo cụ linh dị, thí dụ như Búp Bê Chết Thay, Nến Quỷ, nhưng lúc này không thể ảnh hưởng thế cục, tuy nhiên hắn không bỏ cuộc, lựa chọn thả ra Búp Bê Chết Thay.

Búp Bê Chết Thay mới thò đầu ra từ trong túi của Lục Chí Văn thì công kích của Quốc Vương đã đến.

Búp Bê Chết Thay bị giải quyết trước.

Một nhát dao gần như chém đứt đôi đầu của Búp Bê Chết Thay, nhưng may mắn đỡ được công kích của một vị Quốc Vương.

Đối với vải đen rơi xuống đầu thì Lục Chí Văn buộc lòng phải cứng rắn chống cự, không có bất cứ biện pháp.

Quý Ông thấy vậy khóe miệng lộ ra một chút cười nhạt, cảm thấy chính mình hẳn là thực hiện được.

Ngay phút chỉ mành treo chuông này.

Tấm vải đen vốn nên phủ lên Lục Chí Văn giống như bị cái gì lôi kéo bay đi hướng khác.

"Cái gì?"

Quý Ông thấy thế thay đổi sắc mặt.

Khi Quý Ông nhìn theo hướng vải đen bay đi liền hiểu tại sao.

Một cô gái kỳ dị mặc áo cưới màu đỏ, đầu phủ khăn không biết từ khi nào đứng thẳng ở gần đó. Cô gái giơ cánh tay trắng nõn ngoắc hướng bên này, giống như đang vẫy tay. Khi nhìn thấy cô gái này thì trên đầu mấy người không ngừng có tro giấy màu trắng bay xuống.

"Hà Nguyệt Liên? Chi viện đến rồi sao?" Lục Chí Văn thấy thế mừng rỡ.

Lục Chí Văn không ngờ phút cuối cùng mình sắp bị tiêu diệt thì Hà Nguyệt Liên trước tiên chạy tới giúp đỡ, xem ra nàng không bị Quốc Vương tấn công, sau khi phản ứng lại nàng liền hành động.

“Chết tiệt, chỉ còn chút xíu nữa!” Đồ Tể có chút nổi giận, cũng có phần trách cứ Quý Ông.

Bọn họ tốn thời gian hơi lâu, đội trưởng bên đối phương không ngốc, sao có thể không phát hiện được.

“Nhưng vẫn còn cơ hội.”

Đồ Tể không có chần chừ, lập tức cầm lấy dao phay lại chém về phía Lục Chí Văn, làn da màu xám tro hiện ra từng cái đầu dữ tợn khủng bố, biểu cảm trên những cái đầu đều không giống nhau, hơn nữa không phải người sống, căn bản là từng con ác quỷ khủng bố.

Không biết Đồ Tể dùng phương pháp gì trói buộc ác quỷ trong cơ thể của mình, khi không cần thì sử dụng như con bài chưa lật.

Những con ác quỷ giãy giụa xé da thịt của Đồ Tể, muốn thoát khỏi thân thể của gã.

Đồ Tể cảm thấy vô cùng thống khổ, thân thể giống như sắp bị xé nát, nhưng hắn lại cắn răng chịu đựng.

Giây sau.

Bốn cái đầu người khủng bố tránh thoát trói buộc của Đồ Tể, bị thả ra, đặc biệt nhào về phía Lục Chí Văn, dao phay lại chém xuống.

Không chỉ thế, Quốc Vương biệt hiệu Người Đào Mộ chưa lộ mặt cũng ra tay.

Một cái hố đất sâu không thấy đáy xuất hiện ở dưới chân Lục Chí Văn, hắn không có chỗ đứng, thân thể rơi xuống.

Hiển nhiên Quốc Vương biệt hiệu Người Đào Mộ cũng ý thức được sự xuất hiện của Hà Nguyệt Liên sẽ phá vỡ hành động săn giết lần này, cho nên lúc này không thể do dự và giữ sức nữa.

Nên sau khi hố đất to lớn xuất hiện, một thân thể như xác mục lại giống ác quỷ gầm rống lao ra, bám lấy Lục Chí Văn, muốn kéo hắn vào quỷ động, khiến hắn vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.

Bình Luận (0)
Comment