"Người của tổ chức Quốc Vương đã xuất hiện, bọn họ lựa chọn ba người một tổ, chia nhau tập kích Hà Ngân Nhi, Vương Sát Linh, Lục Chí Văn. Tuy Hà Ngân Nhi không bị gì nhưng Châu Đăng phụ trách bảo hộ nàng dường như hoàn toàn mất liên lạc, đã bị người của tổ chức Quốc Vương xử lý rồi sao? Vương Sát Linh cũng không thấy tung tích, nghi là bị kéo vào không gian linh dị không rõ sống chết."
Rất nhanh, tin ba người bị tập kích lan truyền trong các đội trưởng.
Tuy đã sớm dự đoán được chuyện này, nhưng khi thật sự nghe thấy tin tức như thế truyền đến thì vẫn là khiến người cảm thấy kinh dị.
"Đáng giận, những người này gian quá, vào phút then chốt này mà ba người hợp sức tập kích một vị đội trưởng, tỏ rõ là không cho người ta đường sống. Nhưng đối phương một hơi xuất động chín vị Quốc Vương, điều này nghĩa là người bên đối phương không còn lại bao nhiêu, nhìn xem ai không bị Quốc Vương theo dõi hãy lập tức đi chi viện."
Liễu Tam nhắn tin, vừa tức vừa giận.
Hắn muốn đi chi viện nhưng bất lực, bởi vì hắn bị một vị Quốc Vương bám lấy.
Quốc Vương này là một ông già, giơ cánh tay khô gầy lên cao.
Là người lúc trước xuất hiện ở bến tàu Hương Giang, từng đấu với Dương Gian, cánh tay khô gầy giơ cao nâng một cỗ quan tài vô hình, khi nào cánh tay kia hạ xuống thì quan tài mới hiện ra, đồng thời cũng sẽ có một con ác quỷ khủng bố bị thả ra.
Liễu Tam bị buộc phải dây dưa một lúc lâu với rắc rối lớn như vậy.
"Bên ta đi không được, ta rơi vào trong sự kiện linh dị, hơn nữa quỷ đang ở bên cạnh ta, nó theo dõi ta, nếu ta tùy tiện đi chi viện thì ta sẽ bị con quỷ này tập kích, đến lúc đó rất có thể chết ở chỗ này." Lý Nhạc Bình nhắn tin biểu thị bất lực.
Rất hiển nhiên, con quỷ mà hắn phải đối kháng cực kỳ không đơn giản, thậm chí không dám có chút sơ ý.
"Hà Nguyệt Liên đã đi chi viện Lục Chí Văn rồi, sẽ không xảy ra chuyện. Bên Hà Ngân Nhi đã chiêu hồn thành công, hơn nữa thuận lợi chôn hai vị Quốc Vương của đối phương, Dương Gian cũng chạy qua tiếp nhận, hẳn là sẽ không sao. Còn lại bên Vương Sát Linh, hắn đã mất tích một khoảng thời gian, hơn nữa kẹt trong không gian linh dị chưa biết, dù muốn chi viện cũng hơi khó.”
Lâm Bắc gửi tin nhắn:
“Nhưng bên ta có thể hành động ngay, ta vừa hạn chế một con quỷ, chuẩn bị bắt nhốt, hơn nữa ta nhắc nhở các vị một điều, số người hành động bên đối phương nhiều hơn chúng ta dự đoán, cái gọi là Quốc Vương có lẽ không chỉ có mười lăm người.”
"Các vị không cần lo lắng, chúng ta cũng có giúp đỡ, sự tình còn trong phạm vi kiểm soát.” Nói chuyện là Lý Dương, bên hắn là tiểu đội bảy người nên may mắn không bị Quốc Vương theo dõi.
Có lẽ Quốc Vương cho rằng tiểu đội bọn họ căn bản không quan trọng, không cách nào ảnh hưởng thế cục, bởi vậy mới bị bỏ qua.
Trên thực tế, thực lực của tiểu đội bọn họ cũng không yếu, nếu một vị Quốc Vương đụng độ rất có thể sẽ chết trong tay tiểu đội Lý Dương.
“Giúp đỡ? Ngươi đang nói đến Diệp Chân hay Trương Tiện Quang bị thả ra? Không một người nào xuất hiện, không biết đi đâu rồi, có lẽ chạy cũng chưa biết chừng. Dù không chạy mất, hai người đó không phối hợp hành động với chúng ta thì cũng như không, bọn họ căn bản không cách nào phát huy tác dụng vào phút mấu chốt nhất.” Lâm Bắc có chút tức giận.
Lâm Bắc mới gửi tin nhắn thì giây sau, trong khu vực mà hắn phụ trách vang lên điệu nhạc, đó là âm thanh phát ra từ đàn dương cầm, nhưng âm thanh lại rất trống rỗng, kỳ dị, cho người cảm giác là nếu tiếp tục nghe sẽ phát sinh điều không hay.
“Nghệ sĩ dương cầm của tổ chức Quốc Vương? Chẳng lẽ tên này cũng lộ mặt?"
Lâm Bắc xụ mặt, hắn nhớ Dương Gian từng đánh với nghệ sĩ dương cầm nhưng không thể xử lý đối phương, bởi vì đối phương gắn kết với dương cầm bị nguyền rủa, hơn nữa không tồn tại trong hiện thực, nên đành bó tay với người này.
“Tiếng dương cầm chỉ xuất hiện ở khu vực này, ở khu vực khác thì không nghe được, xem ra là nhằm vào ta? Nhưng chỉ có một vị Quốc Vương đến, hơn phân nửa không phải muốn tiêu diệt mà chỉ muốn bám giữ ta, khiến ta không có biện pháp đi chi viện đồng đội bị tấn công.”
Trong khi Lâm Bắc nghĩ như vậy thì một góc ngã tư yên tĩnh.
Nơi này một mảnh tối đen, không có một ai, bốn phía toát ra tĩnh mịch, rõ ràng vừa rồi chỗ này là đô thị náo nhiệt, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã hoàn toàn thay đổi.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, đột nhiên xuất hiện một người ở ngã tư đường, người này thân hình mơ hồ, không chân thực, đang ngồi trước chiếc dương cầm cũ kỹ, chìm đắm vào đàn nhạc.
Chiếc dương cầm cũ kỹ đặt giữa ngã tư đường cực kỳ rõ ràng, chẳng có một chút mơ hồ, dường như thật sự có thể vươn tay chạm vào.
Nhưng không ai có thể giải thích tại sao đột nhiên sẽ có một người ngồi đây đánh đàn dương cầm.
Mặc dù không có khán giả thì đầu ngón tay của nghệ sĩ dương cầm vẫn không ngừng diễn tấu khúc nhạc kỳ dị khó tả.
Tiếng nhạc đó quanh quẩn, ai nghe được sẽ bị nguyền rủa, gặp linh dị, cuối cùng chết oan chết uổng.
Đây là bài nhạc cấm kỵ không thể bị nghe thấy.
Nhưng bài nhạc dương cầm cấm kỵ này đang diễn tấu cho một mình Lâm Bắc, hễ hắn nghe được âm thanh thì sẽ bị ác quỷ ở gần đó theo dõi, cái gì cũng không làm được, nếu như hắn không thể ngăn cản ác quỷ ở bốn phía tấn công thì thậm chí bị mất mạng.
Diễn xuất vẫn còn tiếp tục.
Nghệ sĩ dương cầm hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt, chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
“Ta không giỏi thưởng thức nhạc nước ngoài, ta càng thích nhị hồ." Một giọng nói không hài hòa đột ngột cất lên, phá vỡ sự yên tĩnh ở ngã tư đường này.
Giai điệu kỳ dị tạm ngừng giây lát rồi nối tiếp.
Nghệ sĩ dương cầm xụ mặt xuống, mở mắt ra, hắn nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, dường như muốn tìm ra ngọn nguồn của âm thanh kia.
Nhưng quanh ngã tư đường không có ai, không thấy bóng dáng của người nào.
“Chắc ngươi không phải đội trưởng của tổng bộ, ngươi là vị nào?”
Nghệ sĩ dương cầm lập tức ra tiếng hỏi thăm, hắn không có thu được tin đối phương tiến đến chi viện, nghi ngờ người ngự quỷ xuất hiện gần chỗ mình là một nhân vật nằm ngoài kế hoạch.
"Ta là ai cũng không trọng yếu, quan trọng là chúng ta hiện tại là kẻ địch." m thanh kia quanh quẩn, phán đoán từ vị trí phát ra âm thanh thì hai bên cách nhau không xa.
Dường như cách mười mét sau lưng hắn, nhưng nghệ sĩ dương cầm ngoái đầu nhìn vẫn không thấy ai, chỉ có con phố trống rỗng.
"Ngươi không nhìn thấy ta là bởi vì xung quanh quá đen, thắp sáng một chút sẽ tìm được ta."
m thanh kia vang lên, tiếng bước chân nặng nề cũng xuất hiện ở sau lưng nghệ sĩ dương cầm, mà cùng với tiếng bước chân vang lên còn có tiếng động quái dị.
Tiếng động quái dị đó rất có đặc sắc, giống như kim loại cạ mặt đất phát ra âm thanh.
“Một người vô hình đang đến gần ta?” Trên trán nghệ sĩ dương cầm chảy mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt.
Diễn tấu suôn sẻ bị rối loạn, âm nhạc trôi nổi ở xung quanh cũng bớt kỳ dị.
Nghệ sĩ dương cầm đốt cháy một giá cắm nến, cháy trên cái giá không phải ngọn nến mà là một đầu ngón tay khô, sau khi đầu ngón tay bị châm lửa thì toát ra ánh lửa quái dị, ánh lửa hắt lên mặt của hắn khiến da thịt biến mất, lộ ra khuôn mặt thối rữa.
"Đi ra cho ta!"
Nghệ sĩ dương cầm nâng lên giá cắm nến quay đầu lại, ánh lửa quái dị chiếu sáng sau lưng.
Trong ánh lửa, một người vô hình nhanh chóng hiện ra trước mắt nghệ sĩ dương cầm. Người kia thoạt nhìn trạc ba mươi tuổi, bề ngoài xa lạ, không phải bất cứ một vị đội trưởng nào, hơn nữa trong tay còn cầm một cây đao lớn cũ kỹ, tiếng kim loại ma sát vừa rồi phát ra từ cây đao cạ mặt đất.
"Là ngươi, người trong lâu đài mộng yểm?” Sau một thoáng ngạc nhiên, nghệ sĩ dương cầm nhận ra người này.
Chỉ cần là người ngự quỷ mạnh mẽ từng lộ mặt trước tổ chức Quốc Vương thì bọn họ đều có ấn tượng, dù chưa từng gặp cũng có tư liệu tình báo tương ứng.
Nhưng Trương Tiện Quang không đáp lại hắn, mà là nâng tay chém một nhát.
Giây sau, giá cắm đầu ngón tay kỳ dị rơi xuống đất, đứt làm đôi, tiếng dương cầm kỳ dị quanh quẩn trên bầu trời thành phố ngừng bặt.
Thế giới ở trước mắt nghệ sĩ dương cầm giống như bị tách rời thành mấy mảnh, hắn nhìn thấy trong mỗi một mảnh vỡ thế giới đều đứng một vị Trương Tiện Quang, có năm vị.
"Ngươi . . . "
Nghệ sĩ dương cầm muốn nói cái gì, nhưng lời đến bên môi thì không thốt ra nổi, bởi vì thứ vỡ ra không phải thế giới này, mà là toàn bộ của hắn.
Nghệ sĩ dương cầm ngã xuống đất.
Thân thể nghệ sĩ dương cầm rơi xuống nhanh chóng biến mất, một bóng dáng mơ hồ xuất hiện bên cạnh chiếc dương cầm cũ kỹ, bóng dáng đó giống hệt nghệ sĩ dương cầm vừa chết.
Vô luận bị giết bao nhiêu lần, chỉ cần chiếc dương cầm bị nguyền rủa còn tồn tại thì hắn sẽ sống lại.
Nhưng khi tưởng rằng nghệ sĩ dương cầm sẽ sống lại như lần trước thì vang tiếng nổ trầm đục, dương cầm bị nguyền rủa bỗng vỡ ra từ giữa, nát thành mấy miếng.
“Kẻ đầu tiên.”
Tiếng đao kim loại cạ mặt đất lại vang lên, bóng dáng Trương Tiện Quang hiện ra trong ánh sáng xa dần, khi bóng dáng rời khỏi phạm vi ánh sáng phủ lên thì nhanh chóng biến mất khỏi thế giới này với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Như thể bóng dáng này không thuộc về ánh sáng mà là bóng tối.
Rất nhanh, ánh lửa quái dị tắt, xung quanh không còn bóng dáng của Trương Tiện Quang.