Xe buýt quỷ hoàn chỉnh đã thế, chứ đừng nói tới xe buýt quỷ không hoàn chỉnh của Dương Gian.
“Ngươi tưởng ta muốn hao tốn với đống quỷ này sao? Đống quỷ này giống như keo dính chuột vậy cứ dính lấy không buông.” Diệp Chân lúc này tức giận nói.
Hắn cũng có thể đánh lui ác quỷ, nhưng lại không cách nào khiến ác quỷ lập tức tỉnh lặng, cho nên hiện giờ áp lực hắn gánh chịu nặng hơn Dương Gian rất nhiều.
Dương Gian nhìn thấy sự khó khăn của Diệp Chân, hắn lập tức nói: “Ta đứng phía trước mở đường, ngươi đi theo ta.”
Nói xong, hắn cứ xông thẳng lên, không quan tâm đến sự cản trở của ác quỷ, lập tức giúp Diệp Chân giảm bớt áp lực.
Sau đó Dương Gian lần nữa thay đổi phương hướng, đến gần một tòa cao ốc ở thành phố Ozu.
Diệp Chân nhanh chóng đi theo, có Dương Gian gánh lấy một phần áp lực lớn rõ ràng là hắn đã nhẹ nhàng rất nhiều, tuy hoàn cảnh vẫn nguy hiểm, nhưng ít ra đã kéo hắn ra khỏi cõi chết, chứ không cứ tiếp tục hao sức, thì hắn sẽ chết tại đây.
“Vị trí thực sự tương ứng với ngôi nhà cổ phải rất chính xác, bởi vì ngôi nhà cổ không lớn, và vị trí tương ứng thì cũng rất nhỏ.” Quỷ Nhãn của Dương Gian lúc này chuyển động.
Nhưng lúc nảy trong tầm nhìn của Quỷ Nhãn lại xuất hiện một cảnh tượng khác.
Đó không còn là thành phố hiện đại hóa, mà một một khu rừng u ám lạnh lẽo, giữa khu rừng đó có một ngôi nhà cổ được phong tỏa rất lâu, xung quanh lộ ra một không khí chết chóc.
Nhưng một Quỷ Nhãn khác, thì lại không thấy khu rừng và nhà cổ, trước mắt lại là những dãy nhà và tòa nhà cao tầng..
Cảnh thực tế và linh dị được thể hiện riêng biệt và chồng chéo lẫn nhau, khiến cho người ta nhất thời khó thích nghi được.
“Xem ra sau khi giá ngự quỷ trên xe buýt quỷ thì Quỷ Nhãn cũng bị ảnh hưởng, có được năng lực nhìn thấu hiện thực và nơi linh dị, nhưng đây đối với ta không phải là một tin tốt, đây nói rõ quỷ trên xe buýt quỷ đã xâm nhập vào toàn thân của ta, cũng may hiện giờ quỷ đó vẫn chưa thức tỉnh, chứ không ta đã sớm chết rồi.”
Trong lòng của Dương Gian lo lắng.
Giá ngự con quỷ này chỉ để giải quyết khó khăn trước mắt, hắn thậm chí còn nghĩ sau khi kết thúc việc này hắn sẽ chia cắt con quỷ trên xe buýt quỷ ra.
Nhưng xem ra, sức mạnh linh dị này đã hòa nhập vào trong cơ thể, trở thành một mảnh ghép không thiếu được, muốn chia cắt ra e là không thể nào.
Sau khi suy nghĩ ngắn ngủi, Dương Gian dẫn theo Diệp Chân xông thẳng ra ngoài.
Những ác quỷ vây quanh gần đó không thể ngăn cản, mà ngược lại còn bị Dương Gian đá trực tiếp bay ra ngoài, cho dù là có những ác quỷ tấn công Dương Gian, thì cũng vô ích, cho dù là lời nguyền của ác quỷ, hay là linh dị tấn công, thì cũng vô hiệu đối với Dương Gian.
Với tình hình này xuất hiện Dương Gian thậm chí không muốn quay đầu liều mình với thuyền trưởng.
Nhưng mà lý trí lại có thể khắc chế sự manh động này.
Dù gì Dương Gian cũng tận mắt nhìn thấy xe buýt quỷ bị thuyền u linh đụng nát, cho nên hiện giờ hắn vẫn không thể nào là đối thủ của thuyền trưởng, cho nên kế hoạch vẫn phải tiến hành.
“Chính là ở trước mặt.” Đột nhiên.
Trong tầm nhìn của Dương Gian, hắn đã đến gần nhà cổ, và trong hiện thực, vị trí nhà cổ tương ứng vừa đúng là khoảng trống dưới tòa nhà.
Khoảng trống ở giữa tương ứng với sân của ngôi nhà cổ.
Nói cách khác, chỉ cần thuyền trưởng đứng ở giữa khoảng trống đó, sau đó Dương Gian sử dụng sức mạnh linh dị để phá vỡ giới hạn của hiện thực, vậy thì thuyền trưởng sẽ lập tức rơi vào trong nhà cổ.
Lập tức, Dương Gian ngừng bước.
Hắn đi tới vị trí khoảng trống đó, sau đó quay đầu nhìn thuyền trường.
Lúc này, bên cạnh mặt hồ nước dâng trào, có một ác quỷ đứng đó, và đội trưởng cũng ở trong đó, dùng một đôi mắt chết chóc nhìn chằm chằm hắn vào Diệp Chân, rõ ràng là theo nãy giờ, chứ không rời khỏi.
“Bước hai của kế hoạch xem như đã thành công, tiếp theo là sẽ dụ thuyền trưởng đến vị trí chính xác là được.” Dương Gian hít thật sâu, sau đó ra dấu với Diệp Chân.
Diệp Chân hình như hiểu được cách nghĩ của Dương Gian, trong lòng đại khái đoán được vị trí của cạm bẫy: “Đây đúng là làm khó Diệp mỗ ta mà.”
Hắn không thể nghĩ ra một cách hay để đưa thuyền trưởng vào cạm bẫy.
Trong đầu của Dương Gian lập tức hiện lên Nến Quỷ màu trắng, nhưng mà hắn đã lập tức hủy bỏ kế hoạch này, nếu như đốt cháy Nến Quỷ ở dưới đất, vậy thì chẳng khác nào nói cho thuyền trưởng hay chỗ đốt cháy là có vấn đề, thuyền trưởng chắc chắn không trúng kế.
Tiếc là đồng tiền đã bị thuyền trưởng lượm đi, chứ không cũng có thể thử dùng đồng tiền.
“Lui vào trong tòa nhà.” Dương Gian lập tức nói, sau đó lần nữa lui ra về sau, trực tiếp dẫn Diệp Chân bước vào trong tòa nhà không người.
Diệp Chân hiểu cách làm của Dương Gian, là muốn cho quỷ biết trong tòa nhà là cạm bẫy, từ đó sẽ bỏ qua cạm bẫy là ở ngoài cửa tòa nhà.
Phương pháp được xem là cao minh, nhưng có thể thử.
Dương Gian và Diệp Chân bước vào trong, sau đó ác quỷ đã xông vào.
Nhưng thuyền trưởng đứng bên ngoài tòa nhà không hề nhúc nhích, hình như cảm giác được nguy hiểm, cho nên không dễ gì tới gần.