Ngôi mộ cổ kỳ lại lại có thể chôn ác quỷ, khiến cho ác quỷ chìm trong giấc ngủ, bây giờ ngôi mộ được đào ra cũng có nghĩa là Phùng Toàn và Vệ Cảnh đã không còn bị hạn chế.
Lúc này hai người họ chỉ có hai kết quả, một là thành công tỉnh lại, hai là ác quỷ thức tỉnh.
Dương Gian lúc này đứng sang một bên, đợi xem hai người họ có động tĩnh gì, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay, đặc biệt là Vệ Cảnh biệt hiệu là Quỷ Sai, sự uy hiếp rất lớn, một khi có dấu hiệu thức tỉnh thì hắn sẽ không do dự mà dùng đinh quan tài đóng chết hắn, không cho hắn cơ hội làm bậy.
Tôn Thụy cũng đứng sang một bên, hắn bây giờ rất hiếu kỳ mà chờ đợi hai người này rốt cuộc còn sống hay đã chết.
Thời gian từ từ trôi qua.
Xung quanh bắt đầu xuất hiện bất thường.
Các đèn trong đại sảnh rõ ràng đang rất sáng lại đột nhiên vô cớ âm u, hình như có một tầng bóng tối đang từ từ hình thành.
“Là linh dị của Quỷ Sai đang ảnh hưởng đến xung quanh.” Ánh mắt của Dương Gian chuyển động nhẹ, lập tức đã hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Hắn từng giao đấu với Quỷ Sai rất nhiều lần, đối với sức mạnh linh dị này cũng rất quen thuộc.
Và sau khi vừa dứt lời, các ánh sáng gần đó lại tối hơn một chút, Dương Gian và Tôn Thụy dường như đang đứng trong bóng tối, chỉ dựa vào chút ánh sáng yếu ớt để nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
“Nếu cứ như thế, thì Quỷ Vực của Quỷ Sai sẽ được hình thành, đến lúc đó nếu ác quỷ của Vệ Cảnh thức tỉnh thì sẽ rất khó bắt nhốt.” Tôn Thụy chống gậy, vô cùng bình tĩnh, hắn trong bưu cục quỷ là sẽ không bị chết, và cũng không cần lo lắng an nguy của bản thân.
Hắn chỉ lo lắng Quỷ Sai thức tỉnh sẽ khó đối phó, lỡ như nó trốn khỏi bưu cục quỷ vậy thì phiền phức rồi.
“Yên tâm, ta đang ở đây xem chừng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Quỷ Nhãn của Dương Gian lúc này chuyển động.
Bóng tối xung quanh đối với hắn không hề có ảnh hưởng gì.
Tôn Thụy gật đầu chứ không nói thêm gì, dù gì trong thời đại này, nếu như ngay cả Dương Gian còn không thể đối phó được với Quỷ Sai, vậy thì sẽ không còn ai có thể đối phó được nữa.
Và rất nhanh, lại có bất thường xảy ra.
Trong bóng tối, một không khí âm u đã bao trùm mọi nơi, đó là một làn sương mù dày đặc trong bóng tối, và lớp sương mù này đến rất là nhanh, chỉ trong vòng vài giây thì đã phủ lấp cả đại sảnh, nếu như không phải do Tôn Thụy đã cố tình cho phong tỏa từ sớm, thì có lẽ làn sương mù dày đặc này sẽ lan tỏa khắp cả bưu cục quỷ.
“Đây là linh dị của Phùng Toàn, Quỷ Sương, xem ra không chỉ mình linh dị của Vệ Cảnh xuất hiện, mà Phùng Toàn xem ra cũng không an phận rồi, hãy cho họ thêm ba phút, nếu như trong khoảng thời gian này mà không tỉnh lại thì ta sẽ xem họ như ác quỷ mà xử lý.” Dương Gian nghiêm túc nói.
Linh dị tràn ra, tình hình này không hề tốt.
Nếu như với tình hình còn có ý thức của người sống thì thực tế là có thể khống chế sức mạnh linh dị của bản thân.
Đương nhiên là vẫn còn một khả năng, đó là người ngự quỷ vẫn chưa quen với sức mạnh linh dị mới.
Thời gian từ từ trôi qua.
Lúc này cái xác của Vệ Cảnh đang nằm dưới đất đột nhiên run lên, đây lập tức đã khiến cho Dương Gian để ý tới.
Cái xác xuất hiện bất thường cũng có nghĩa là rất nhanh sẽ có kết quả.
Mấy giây nữa lại trôi qua.
Vệ Cảnh không hề xuất hiện tình trạng ác quỷ thức tỉnh, mà ngược lại đột nhiên mở mắt ra tỉnh lại, chỉ là con ngươi của hắn màu đen, biểu cảm lạnh lùng, nhìn rất đáng sợ.
Phút tiếp theo.
Vệ Cảnh tỉnh dậy lập tức ngồi dậy, mặt của hắn không biểu cảm, nhìn giống như một khúc gỗ, dường như do chìm trong giấc ngủ quá lâu, nên hắn đang từ từ thích nghi lại với hoàn cảnh xung quanh.
“Tỉnh rồi sao? Vệ Cảnh?” Dương Gian hỏi nhưng vẫn đang cảnh giác.
Cái cổ cứng đơ của Vệ Cảnh từ từ xoay qua, sau đó nhìn về hướng giọng nói, đôi mắt màu đen của hắn từ từ chuyển động nhẹ, miệng cũng từ từ phát ra giọng nói khàn: “Dương Gian?”
“Xem ra ý thức của người cũng được xem là bình thường, không có bị linh dị ăn mòn đến hoại não, lúc nãy ta còn tưởng ngươi ác quỷ thức tỉnh chứ, xém chút đã ra tay giải quyết ngươi, bây giờ ngươi vẫn còn ký ức của trước đây chứ? Có nhớ trước khi chìm vào giấc ngủ đã xảy ra chuyện gì không?’ Dương Gian hỏi.
Biểu cảm của Vệ Cảnh tê cứng, nhưng ý thức của hắn chỉ là đang chìm trong ký ức.
Một lúc sau hắn mới từ từ mở miệng ra nói: “Ký ức của ta vẫn đang ngừng lại lúc đối phó với Trương Tiện Quảng, lúc đó ta bị trọng thương, xém chút chết đi, và những chuyện tiếp theo thì ta không còn biết nữa.”
“Không tệ lắm, ký ức của ngươi không có vấn đề.” Dương Gian gật đầu nhẹ: “Ngươi đã chìm trong giấc ngủ hơn nửa năm rồi, trong khoảng thời gian này ngươi vẫn nằm trong ngôi mộ, mới lúc nãy ta mới đào ngươi ra.”
“Chìm trong giấc ngủ hơn nửa năm sao? Đã lâu quá vậy rồi sao?” Vệ Cảnh với gương mặt không biểu cảm đã lộ ra một chút ngờ vực.