Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7082 - Chương 7082: Tên Thật Lưu Ở Đài Phong Thiên (1)

Chương 7082: Tên thật lưu ở đài Phong Thiên (1) Chương 7082: Tên thật lưu ở đài Phong Thiên (1) Chương 7082: Tên thật lưu ở đài Phong Thiên (1)

Tô Dịch day day mi tâm, thở dài, “Ta tuy nghe không hiểu, lại cảm giác đạo hữu nói giống như thật là chuyện như vậy.”

Phá lệ, bên môi nữ tử đội nón hiện lên một phần ý cười không dễ phát hiện.

“Về sau đạo hữu tự sẽ rõ.”

Nữ tử đội nón nói xong, tháo xuống hồ lô vỏ xanh treo bên thắt lưng, “Hồ lô này là một trong các tổ linh căn sinh ra trong mệnh hà khởi nguyên, từ khi sinh ra, đã theo bên người ta, khí linh trong đó tên gọi Thanh Nhi, đạo hữu nếu tới mệnh hà khởi nguyên, còn xin mang theo bảo vật này ở trên người.”

Nói xong, nàng đã đưa cho Tô Dịch, “Coi như giúp ta một việc.” Nếu là tặng, Tô Dịch nhất định sẽ chối từ.

Nhưng nghe nói là hỗ trợ, Tô Dịch ngược lại có chút bất ngờ, “Hỗ trợ?”

Nữ tử đội nón gật đầu, “Thanh Nhi cần ở trong mệnh hà khởi nguyên chứng đạo, con đường của nàng rất đặc thù, theo ý ta, trên đời này có thể giúp nàng, cũng chỉ có một mình đạo hữu.”

Tô Dịch nhíu mày nói:

“Đạo hữu ngươi cũng không giúp được?”

Nữ tử đội nón gật đầu, “Con đường khác nhau.”

Tô Dịch mơ hồ đã hiểu, con đường của Thanh Nhi tiểu cô nương này, có lẽ có chút liên hệ với đạo đồ Mệnh Quan cầu!

Nếu không, lấy thủ đoạn của nữ tử đội nón, sợ là căn bản không cần để mình hỗ trợ. Nữ tử đội nón tiếp tục nói: “Mặt khác, về sau ở lúc đạo hữu gặp vấn đề khó không hóa giải được, cũng có thể bảo Thanh Nhi hỗ trợ, nàng ấy người tuy nhỏ, bản lãnh chưa nói là lợi hại, nhưng ở thời khắc mấu chốt, trái lại cũng có thể hóa giải một ít vấn đề khó người khác không thể hóa giải.”

Tô Dịch suy nghĩ một chút, đáp ứng, “Ta sẽ chiếu cố tốt Thanh Nhi cô nương.”

Nữ tử đội nón nói: “Đa tạ.”

Hai người nói chuyện với nhau rất bình thường và tự nhiên.

Ở trong mắt nữ tử đội nón, bản lãnh của Thanh Nhi quả thực chưa nói là lợi hại bao nhiêu.

Nhưng ở về sau, sau khi Tô Dịch kiến thức được thủ đoạn của Thanh Nhi, mới phát hiện mình hôm nay biểu hiện nông cạn bao nhiêu... Nữ tử đội nón dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái.

Cái đầu nhỏ của Thanh Nhi nhất thời từ miệng hồ lô thò ra, khuôn mặt nhỏ nhỏ nhắn đáng yêu có nét tội nghiệp, “Chủ nhân, ta không muốn rời khỏi ngài.”

Nói xong, nước mắt như ngọc trai nhỏ vù vù rơi xuống.

“Nghe lời.”

Giọng điệu nữ tử đội nón hiếm thấy mang một tia nhu hòa.

Thanh Nhi mím môi, hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười tươi tắn, “Thanh Nhi sẽ nghe lời!”

Rõ ràng đang cười, nước mắt vẫn đang chảy xuống.

Tô Dịch nhìn mà cũng nhịn không được muốn giúp tiểu cô nương lau nước mắt, bộ dáng nhỏ nhắn đó rất làm người ta thương.

Nữ tử đội nón thì nâng lên ngón trỏ nhẹ nhàng nhấn một cái, liên ấn cái đầu nhỏ của Thanh Nhi trở về hồ lô.

Sau đó, nàng đưa hồ lô cho Tô Dịch, “Lúc bình thường, treo bên hông là được, không ai có thể nhìn thấu khí tức cùng lai lịch của hồ lô.”

Tô Dịch tiếp vào trong tay, nhịn không được nhìn vào trong miệng hồ lô, lại chỉ nhìn thấy một mảng sương mù hỗn độn ánh sáng sặc sỡ.

Giống như trong cái hồ lô to bằng bàn tay này, là một hỗn độn tịnh thổ đẹp đẽ như mộng ảo.

Tổ linh căn.

Ở mệnh hà khởi nguyên cũng cực kỳ hiếm, theo nữ tử đội nón lúc trước phỏng đoán, loại bảo vật này sợ cũng đã tuyệt tích. Lại tán gẫu một lát, Tô Dịch tính cáo từ.

“Đạo hữu có danh húy hay không?”

Trước khi đi, Tô Dịch chung quy vẫn không nh¡n được, hỏi ra.

Bởi vì hắn từ đầu đến cuối cũng còn chưa làm rõ, dẫn độ giả thần bí này bị tù đồ coi là nguy hiềm vô cùng, rốt cuộc có lai lịch thế nào.

Nếu ngay cả tên cũng không biết, vậy cũng quá không nên.

Nữ tử đội nón hơi trầm mặc, nói:

“Không phải ta có ý giấu diếm, tên của ta không thể nói, nếu không nhất định sẽ tiết lộ tung tích của mình, dẫn lên biến số.”

“Ngươi về sau nếu có cơ hội tới trên “đài Phong Thiên của Hồng Mông Thiên Vực, liên có cơ hội ở trên đó nhìn thấy tên của ta.” Trong Khởi Nguyên Đạo Khư của mệnh hà khởi nguyên, có bốn đại thiên vực.

Hồng Mông Thiên Vực là một trong số đó.

Hắc Cấu từng nói, Hồng Mông Thiên Vực là một cái tầm thường nhất trong bốn đại thiên vực, như “hạ giới” trong mắt người thiên giới.

Con đường của Hồng Mông Thiên Vực đầu ở dưới tiên đạo, thế gian tu đạo giả, đầu là tu sĩ hạ ngũ cảnh, ngay cả một tiên nhân cũng không có.

Chẳng qua, cái này ngược lại làm nổi bật lên “Hồng Mông Thiên Vực” rất đặc thù.

Dù sao, trong bốn đại thiên vực của mệnh hà khởi nguyên, duy chỉ có Hồng Mông Thiên Vực này giống một hạ giới, tự nhiên tỏ ra rất khác thường.

Hắc Cẩu từng nói, cái này đối với tất cả sinh linh Hồng Mông Thiên Vực mà nói, ngược lại là một chuyện tốt.

Dù sao, cường giả tu vi chỉ cần cao hơn phạm trù tiên đạo, nhất định không có khả năng đi gây họa Hồng Mông Thiên Vực.

Bất luận kẻ nào buông xuống Hồng Mông Thiên Vực, đều chỉ có thể mang thực lực phong cấm đến cấp bậc dưới tiên đạo.

Hơn nữa, chỉ cần đi vào Hồng Mông Thiên Vực, liền không thể cởi bỏ phong ấn bản thân, trừ phi lựa chọn rời khỏi.

Chính bởi vì như thế, giới tu hành Hồng Mông Thiên Vực mới có thể kéo dài tồn tại đến bây giờ, chưa từng bị ảnh hưởng.

Nhưng bây giờ, nữ tử đội nón lại nói, có thể ở Hồng Mông Thiên Vực trên đài Phong Thiên nhìn thấy tên thật của nàng, điều này bảo Tô Dịch làm sao không cảm thấy bất ngờ?
Bình Luận (0)
Comment