Thôi Minh Quỹ lấy ra một cuốn sổ ghi chép, nhìn lướt qua.
Lâm Bắc Thần tò mò nói: “Này, quyển sổ này nhìn có chút quen mắt.”
“À, là sổ ghi chép của ngoại vụ tổng quản Đường Thiên.” Thôi Minh Quỹ nhàn nhạt nói: “Trong này ghi lại tất cả các tiến độ của công việc bên ngoài.”
“Đường Thiên không hổ là ta...à, không hổ là con trai của nhân dân Vân Mộng, thật là cảm động.” Lâm Bắc Thần khen ngợi.
Thôi Minh Quỹ cạn lời, sau đó nói: “Đường tổng quản đã sai người định chế một lô sổ tay và bút mực này, mỗi người quản lý có hai bộ, một bộ dùng để ghi chép tiến độ công việc, một bộ để ghi lại những lời dặn dò của ngươi, sau đó tổ chức cho các công nhân học tập và cải thiện, Đường tổng quản đặt tên cho hoạt động này là ‘Lắng nghe âm thanh của thần’, nó đã được cao trào ở cả trong và ngoài doanh trại...”
“Ồ, thật là một tài năng chưa từng có.”
Lâm Bắc Thần vỗ tay tán thưởng nói: “Không hổ là con... Con ruột của nhân dân Vân Mộng, nhân tài như vậy ta rất trọng dụng.”
Sau đó lời nói lại thành thật: “Tiểu Thôi Thôi, ngươi phải biểu hiện tốt một chút, nếu không sẽ bị Tiểu Đường Đường cướp mất đấy.”
Thôi Minh Quỹ lại cạn lời, Lâm đại thiếu lúc nhìn xa trông rộng thì thật là không tưởng tưởng nổi, nhưng lúc não tàn...thì đúng là não tàn thật.
Hắn coi như chưa nghe thấy gì, nhìn nội dung trong sổ xong, tiếp tục báo cáo: “Căn cứ vào thống kê của quản gia ngoại vụ Đường Thiên, trước đây doanh thu của chợ đầu mối thủy sản Bắc Thần tăng đều đặn, tất cả gian hàng bên ngoài đều đã được thuê, nhiều doanh nhân giàu có khu vực thành thứ 3 thứ 4 nghe tin đều tìm đến mong được làm đại lý bán buôn các mặt hàng thủy hải sản...Ước tính lãi hàng tháng. có thể đạt tới một trăm ngàn kim tệ...”
“Tình hình tốt.”
Lâm Bắc Thần sáng mắt lên: “Quyền đại lý được ưu tiên cho người Vân Mộng thành chúng ta, chẳng hạn như cha con Triệu Trác Ngôn của thương hội Thiên Lý Hành, phí đại lý các ngươi tự quyết định, lợi nhuận của chợ hải sản được chia thành bốn phần, một phần được gửi vào tài khoản của ta, một phần được sử dụng làm quỹ giáo dục để hỗ trợ hoạt động của học viện Sơ cấp, một phần được giao cho công hộ của doanh trại Vân Mộng, còn phần cuối dùng để trả lương cho nhân viên chợ và sửa chữa cơ sở vật chất trong chợ...”
Thôi Minh Quỹ gật đầu nói: “Được.” Hắn cũng nghĩ vậy.
Ngay sau đó, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, Tiêu nhị gia luôn nói hắn cũng có một phần cổ phiếu trên thị trường giao dịch và yêu cầu chia hoa hồng...”
Lâm Bắc Thần nói: “Ta và hắn là huynh đệ ruột khác cha khác mẹ, kim tệ của hắn cũng là của ta, ta giữ giúp hắn.”
Thôi Minh Quỹ bình tĩnh nói: “Đã rõ.”
Câu trả lời trong dự liệu, hắn cảm thấy bây giờ mình càng ngày càng hiểu Lâm đại thiếu.
Sau đó lại một hồi báo cáo về doanh thu của một số ngành hàng khác như trung tâm dược liệu, trung tâm ẩm thực, cửa hàng xung quanh trường học, phố đi bộ, trung tâm thương mại và các công trình dân cư, không tính là khả quan cho lắm.
“Đừng gấp cứ từ từ.”
Lâm Bắc Thần cười ha ha nói: “Một ngày nào đó, một hạt bụi ở những nơi này cũng sẽ trở nên quý giá như vàng, không, nó sẽ trở nên đáng giá hơn huyền thạch.”
Một bầy chó thiển cận, đợi học viện của ta phát triển thì các ngươi đừng có mà khóc lóc cầu xin ta.
Sau khi căn dặn một lát, Thôi Minh Quỹ rời đi.
Chuyện bên ngoài, tạm thời Lâm Bắc Thần không cần phân tâm.
Hắn nóng lòng muốn bước vào trạng thái tu luyện.
Trong buổi lễ khai mạc ngày hôm nay, đã có bốn đạo Thần Dụ được đưa ra gây chấn động các phương.
Wow ha ha ha, điều này há chẳng phải có nghĩa là mình lại thu hoạch được thêm rất nhiều rau hẹ sao?
Tu vi Thần đạo chắc chắn sẽ được nâng lên một tầng cao mới.
Hắn thu tinh thần lực vào bên trong, bắt đầu nhìn trộm 'Thần Tính Chi Hải'. Nhưng kết quả khiến hắn vô cùng thất vọng.
"Hả?"
Hắn phát hiện ánh sáng tín ngưỡng của mình trong Thần Tính Chi Hải lại không hề tăng lên — chính xác mà nói, thậm chí còn giảm đi một chút.
Chuyện này là sao vậy?
Lâm Bắc Thần lúc này đã có hơi bối rối.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng một lúc, nghĩ đến những kiến thức về Thần Đạo do Tần chủ tế truyền dạy trước đây, Lâm đại thiếu liền tỉnh táo trở lại.
Tín ngưỡng đã bị Kiếm Chi Chủ Quân chia đi rồi.
Bốn đạo Thần Dụ này vừa hạ xuống, trong tiềm thức của rất nhiều dân tị nạn đều sẽ cảm thấy rằng mình có thể tạo ra nhiều kỳ tích như vậy đều là do Kiếm Chi Chủ Quân ở phía sau thi pháp, mình vô tâm vô phế với bọn họ như vậy, trên thực tế là phụng theo Thần Dụ của Kiếm Chi Chủ Quân mà hành sự.
Bằng cách này, những người ban đầu trung thành với tín ngưỡng của mình cũng đều sẽ chuyển sang tín ngưỡng Kiếm Chi Chủ Quân một cách cuồng nhiệt.
Cho nên ánh sáng tín ngưỡng đã bị chia đi rồi.
Mẹ nó!
Thất sách rồi.
Lâm Bắc Thần vỗ đùi một cái.
Trước giờ chỉ có mình đem người khác ra làm thành công cụ người, không ngờ rằng lần này mình lại trở thành một công cụ người.
Cả ngày săn ngỗng, lần này lại bị ngỗng mổ mù mắt.
Điều này cũng đã nhắc nhở hắn một điều, lần tới khi lợi dụng Kiếm Chi Chủ Quân để tỏ vẻ vẫn cần phải thận trọng.
Nhưng mà, cũng chỉ là khó chịu một lúc mà thôi, khúc mắc trong lòng Lâm Bắc Thần đã tan thành mây khói.
Đối với hắn mà nói, tu vi Thần Đạo chỉ là dệt hoa trên gấm dùng khi tỏ vẻ mà thôi, thủ đoạn để đề phòng sau khi bị thần nhập tu vi mất hết hoàn toàn, sức chiến đấu thực sự vẫn còn phụ thuộc vào Huyền khí ngũ hành thuộc tính.
Huống hồ, tín ngưỡng lần này chia đi cũng không nhiều.
Bây giờ hắn đã lần lượt tu luyện ngũ hành thuộc tính, chỉ còn cách ngũ hành hợp nhất theo như những gì mà Kiếm Tuyết Vô Danh nói một bước nữa mà thôi.
Đang chạy ứng dụng tu luyện trên điện thoại Tử Thần, Lâm Bắc Thần mở Kinh Đông Thương Thành, xem thông tin vận chuyển đồ.
Rất tốt.
Thần quả Trọng Lâu và Bản Hồng Căn được mua từ cửa tiệm của Thổ Phỉ Ca đã được Kiếm Chi Chủ Quân ký nhận rồi.