Nụ cười trên mặt Khấu Trung Chính dần cứng lại, Tiểu Chiến Thần Công Tôn Bạch cưỡi ngựa đứng sau lưng hắn cùng với những tướng lĩnh tâm phúc của Nguy Sơn Chiến Bộ vào lúc này cũng sững sờ, trố mắt nghẹn họng, dùng sức dụi mắt.
Doanh trại Vân Mộng bố trí cả trận pháp bảo vệ từ khi nào vậy?
Trong hàng loạt biểu tình kinh ngạc cùng bối rối, loạt đạn đầu tiên đều bị tấm khiên màu vàng nhạt chặn lại, thậm chí không một mũi tên phá giáp nào có thể xuyên thủng tấm khiên và đe dọa bất cứ ai trong ngoài doanh trại.
Cùng lúc này đòn phản công của người Vân Mộng cũng tới, Quang Tương trong trạng thái đánh trống, trong mắt loé lên ánh sáng màu cam, ma thú hệ thổ trời sinh, giỏi thao túng bùn đất.
Lúc trước Lâm Bắc Thần ở Bắc Hoang Sơn đánh chết quỷ chuột cụt đuôi còn bị loại hệ thổ ma thú này điều khiển làm bay đá cùng bụi đất tán loạn, khiến hắn vô cùng chật vật, sau đó Quang Tương tiến hoá, cũng ít sử dụng loại này nữa vì không có tác dụng đối với võ giả cấp cao, nhưng hôm nay trong loại trận chiến như này, đối phó với những giáp sĩ xung phong kia, gây ra sát thương AOE trên diện rộng, Quang Tương lại lần nữa lấy được dị năng chủng tộc mình.
Hiệu quả rõ rệt, mặt đất rung chuyển như biển,
Các giáp sĩ xong lên đầu tiên của Nguy Sơn Chiến Bộ đột nhiên cảm thấy đất dưới chân mềm nhũn, vừa kịp phản ứng lại thì đất dưới chân đã tách tách ra thành từng khe nứt, không kịp đề phòng, ít nhất mấy trăm tên giáp sĩ rơi vào khe nứt, cùng lúc đó, trên mặt đất cứng rắn nhô lên mấy viên thuốc màu xanh lam có thể uống được vậy, từ từ mọc lên tận trời.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, bàn chân cùng đùi của rất nhiều binh lính Nguy Sơn Chiến Bộ bị thứ mọc trên mặt đất này đâm xuyên thủng, máu chảy ròng ròng trong tích tắc, kêu thảm ngã xuống.
“Thuật pháp hệ thổ.”
“Nhanh lên, thuật sĩ trong quân đội xuất thủ định trụ lại đất đai đi.” Có người trong quân đội hét lên.
Mấy chục bóng người mặc cẩm bào khác hoàn toàn với binh lính nửa thân người bay lên trời, ống tay bay phất phới, trên người bắn ra mấy chục lá cờ hoa mai tam giác màu cam, hoá thành từng đường điện quang chiếu trên mặt đất...
Giữa lớp bụi trên mặt đất, những huyền văn mờ mờ hiện ra, mặt đất trở nên cứng trở lại, những chiếc gai trên đất cuối cùng cũng biến mất.
Thuật sĩ tinh thông thuật pháp xuất thủ, cuối cùng cũng khắc chế được hệ thổ của Quang Tương, tất cả quá trình này nhìn có vẻ dài dòng, nhưng thực tế lại được hoàn thành chỉ trong chục giây.
Lúc này, Thiến Thiến vẫn luôn chờ đợi, đưa tay trái vào miệng, huýt sáo một tiếng, sau đó dùng hai tay lôi đại kiếm hai thước ra, thúc giục Tiểu Tam lao về phía trước, quân đội khai phá cùng lính mới Vân Mộng cũng nổ ra một tiếng gầm rú dồn dập, rút kiếm và lao về phía trước.
Sau mười giây hai đội quân cuối cùng đã đối mặt với nhau, hũng hãn đánh nhau, từ trên trời nhìn xuống, giống như một làn sóng hung ác vô tận vỗ vào rạn đá ngầm, trong nháy mắt bắn lên từng đợt sóng đỏ như máu.
Tiếng kêu thảm thiết đầu tiên đột ngột dừng lại, toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy một giây, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, vô số linh hồn trẻ tuổi đã rời khỏi cơ thể đầy máu, tại thời điểm hai đạo quân va chạm, binh lính đứng phía trước có tỷ lệ thương vong cao nhất.
Nhưng lần này, tất cả giáp sĩ thiệt mạng đều thuộc về Nguy Sơn Chiến Bộ, Thiến Thiến xông lên phía trước đầu tiên, hai tay vung kiếm, một người một sói trực tiếp hoá thành một đường ánh sáng màu bạc, giống như quạt điện đạng chạy ở số 5, tất cả chỗ quét qua, các giáp sĩ Nguy Sơn Chiến Bộ đều như cỏ vậy, lần lượt ngã rạp xuống đất...
Bắc Thần Chi Chuỳ một người một ngựa, trực tiếp đào một lối đi màu máu rộng tám mét xuyên qua đội hình quân lính của Nguy Sơn Chiến Bộ, chỗ đi qua căn bản cũng không hợp lại được, đám binh lính Nguy Sơn Chiến Bộ sau lưng nàng cũng không ngừng ngã xuống.
Quân khai thác cùng lính mới Vân Mộng đã thể hiện sức mạnh chiến đấu kinh người, trong nháy mắt giao thủ chính diện đã làm cho Nguy Sơn Chiến Bộ phải trả một cái giá đắt, chính là loại hoàn toàn có thể đè bẹp đối thủ.
Nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Khấu Trung Chính càng cứng lại, hắn lập tức choáng váng, không đúng, nó vốn không nên như vậy.
Hắn cực kì tự tin với chiến lực của chiến bộ mình, cũng cực kì khinh thường đám quân khai thác cùng lính mới Vân Mộng, nhưng lúc này lại vô cùng kinh hãi, hôm nay để lấy lòng tỉnh chủ Lương Viễn Đạo, hắn đã đưa tất cả những tinh hoa hàng đầu của Nguy Sơn Chiến Bộ đến, kết quả gặp phải quân khai thác cùng lính mới Vân Mộng đã bị nghiền nát một cách dễ dàng rồi, cảnh tượng đó giống như cha đánh con trai vậy.
“Đại nhân, cẩn thận.” Đằng sau truyền đến tiếng nhắc nhở của Tiểu Chiến Thần Công Tôn Bạch.
Khấu Trung Chính hơi sững sờ, khi ngẩng đầu nhìn lại, suýt nữa hồn bay phách tán.
Bắc Thần Chi Chuỳ Thiến Thiến đã xuyên qua quân đội của hắn, giống như một con hẻm mang theo luồng khí chết chóc và đáng sợ, tựa như sát thần, vợt tới hắn cách khoảng hai mươi mét, những giáp sĩ hộ vệ cho dù có dùng mạng cản thì cũng không cản nổi nàng...
“Bảo vệ ta...” Khấu Trung Chính há mồm hô lên.
Sự căng thẳng quá mức khiến Khấu Trung Chính gần như quên mất hắn cũng là một cường giả võ đạo.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, thế giới trong mắt hắn xoay tròn, hắn thấy một tướng quân mặc khôi giáp tinh xảo cưỡi Lôi Quang Hổ, bóng lưng rộng rãi hùng tráng, nhưng lại không có đầu, máu tươi từ lồng ngực trào ra như suối...
“Đó là...ta sao?” Khấu Trung Chính cảm thấy bóng dáng đó rất quen thuộc, cuối cùng đột nhiên phản ứng lại, tại sao ta lại thấy được lưng của mình? Ý nghĩ này chợt loé rồi biến mất, lập tức cảm thấy cực kỳ kinh hãi.
Trong cơn mê, ý thức cuối cùng của hắn chính là nhớ lại mấy triệu kim tệ hắn đưa cho Lâm Bắc Thần, cùng mối quan hệ đã dần hoà hoãn với Lâm đại thiếu...
Sớm biết vậy, sao còn bắt đầu? Khoảnh khắc ý nghĩ hối hận nổi lên trong lòng, bống tối vô biên quét qua nhấn chìm ý thức của hắn.
“Không xong rồi, bộ chủ chết rồi...”
“Khấu đại nhân bị nữ tử này giết rồi...”
“Khấu bộ chủ chết, chết rồi!”
Xung quanh có tiếng la hét thất thanh.