Tần chủ tế nhắm mắt lại, thi triển bí thuật.
Hàng mi dài khẽ rung lên.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Thần quan sát tướng mạo của Tần chủ tế ở khoảng cách gần như vậy.
Nữ chủ tế thực sự là hoàn mỹ như tiên nữ tuyệt thế từ trong cuộn tranh bước ra. Mức độ tinh xảo của đường nét trên khuôn mặt còn động lòng người hơn cái gọi là mỹ nhân ngàn năm được máy tính mô tả ra trên trái đất, làn da trắng nõn, cho dù một chút tì vết cũng không thể tìm thấy. Đôi môi đỏ mọng, mái tóc như mây, trên người thoang thoảng hương thơm, cơ thể giống như phát ra ánh sáng thần thánh, khiến Lâm Bắc Thần không khỏi nảy sinh một loại cảm giác tự ti mặc cảm.
Hắn cảm nhận rõ ràng một làn hơi ấm áp thuận theo ngón tay của Thần chủ tế hòa vào một nơi nào đó trong não hắn.
Bất luận là kiến thức y học nông cạn của kiếp trước hay là cái lỗ não hoang đường, đều đồng thời nói với Lâm Bắc Thần rằng việc để mặc cho người khác xâm nhập vào não của mình là một chuyện rất nguy hiểm.
Quyền kiểm soát cơ thể rõ ràng là không hề bị cướp đoạt, nhưng Lâm Bắc Thần từ đầu đến cuối đều không hề có bất cứ phản kháng nào.
Mãi cho đến khoảng mười nhịp thở, Tần chủ tế mới rút ngón tay ra.
Nàng không nhìn Lâm Bắc Thần thêm một cái mà quay người, chậm rãi rời đi.
"Trong cơ thể của Lâm Bắc Thần, ta không cảm ứng được khí tức của tà ma."
Giọng nói của Tần chủ tế lọt vào tai của tất cả mọi người có mặt một cách rõ ràng.
Trái tim gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng của Sở Ngân, Phan Nguy Mẫn và những người khác, cuối cùng đã rơi xuống ngực trở lại.
Một khi Thần chủ tế đưa ra phán đoán ngược lại, đối với Lâm Bắc Thần mà nói, chắc chắn sẽ là bản án tử hình.
Thất hoàng tử và Lăng Quân Huyền nhìn nhau, cả hai đều lộ ra vẻ như trút được gánh nặng.
Đàm Cổ Kim tóm được cảnh này, trong lòng cười lạnh: Các ngươi vui mừng quá sớm rồi đấy, sát chiêu thực sự bây giờ mới bắt đầu, rất nhanh thôi, các ngươi e là đến cả khóc cũng khóc không được.
Ông ta nhìn về phía Bạch Hải Cầm, trong mắt phát ra một tín hiệu mơ hồ.
Lòng bàn tay trong ống tay áo rộng của Bạch Hải Cầm khẽ nặn ra một dấu tay kỳ dị. Một luồng lực lượng không ai có thể phát giác lan tràn ra.
Đồng thời với lúc này.
Trong lòng của Tần chủ tế đang có sóng to gió lớn cuộn trào.
Một dấu hỏi cực lớn hiện lên trong đầu nàng.
Tại sao trong cơ thể Lâm Bắc Thần lại có khí tức thần tính?
Hơn nữa rất thân thuộc với khí tức thần tính của Kiếm Chi Chủ Quân.
Điều này quả thật khó tin.
Theo như suy đoán của Dạ Vị Ương trước đó, Lâm Bắc Thần rất có thể là Thần Quyến giả trong lời tiên đoán kia.
Nhưng bây giờ xem ra, không hề đơn giản như vậy.
Đàm Cổ Kim rất mong đợi cảnh đó xuất hiện
Ông ta đã nhận được phản hồi từ trong vẻ mặt của Bạch Hải Cầm. Cuối cùng đã đến lúc thu lưới rồi.
Mẻ lưới lần này vung đủ rộng rồi.
Không chỉ có thể thực hiện được mục đích ban đầu, nếu hoạt động tốt thì ngay cả Lăng Thị nhất mạch, Vân Mộng thần điện và Thất hoàng tử đều có thể thâu tóm toàn bộ trong đó.
Đương nhiên, đánh ngã một lần là không thể.
Nhưng ít nhất cũng có thể khiến cho mấy thế lực này có thể ngoan ngoãn một chút, giành được một chút không gian hoạt động cho các đại lão đứng sau lưng ông ta, vừa hay thể hiện giá trị của bản thân một cách tinh tế.
Ông ta thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt càng ngày càng nheo lại, trở thành một cái khe hẹp.
Nhưng sau thời gian mười mấy hơi thở, cảnh tượng trong dự đoán vốn không xảy ra. Hả?
Đàm Cổ Kim theo bản năng nhìn về phía Bạch Hải Cầm.
Vẻ mặt của người sau hơi sững sờ.
Đàm Cổ Kim trong lòng lộp bộp một chút.
Không phải trong thời gian then chốt này, đã xuất hiện sự cố không thể khống chế được đấy chứ?
"Thủ đoạn của Thiên Ngoại Tà Ma rất nham hiểm và hèn hạ, thường khiến người ta không kịp phòng bị. Lâm Cận Nam đã bố trí địa cung trong Liên Thành biệt uyển hơn mười năm. Có thể thấy tầm quan trọng của Lâm Bắc Thần đối với ông ta, có thể ông ta đã dùng bí pháp gì đó che giấu khí tức của tà ma.”
Suy nghĩ trong đầu của Đàm Cổ Kim lóe lên cực nhanh.
Ông ta theo bản năng muốn trì hoãn thời gian.
Lăng Quân Huyền lạnh lùng nói: "Đàm đại nhân là có ý gì? Chẳng lẽ là đang chất vấn năng lực và tính công bằng của Tần chủ tế sao?"
Đàm Cổ Kim nheo mắt, chậm rãi nói: "Ta không có ý này, nhưng cho dù Tần chủ tế không phát giác được khí tức của tà ma, cũng không thể lật đổ mọi thứ trước đó. Bổn quan không những không thể thả Lâm Bắc Thần mà còn phải giam giữ hắn vào ngục. Mọi người đều biết, chính sách xưa nay của đế quốc đối với Thiên Ngoại Tà Ma đều là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Huống hồ, chuyện này còn dính líu đến cái chết của Phương Chấn Nho đại nhân, sự việc trọng đại.”
"Ông không thể bắt giam Lâm Bắc Thần."
Một giọng nói đột ngột vang lên: “Hắn đã được tặng thưởng huân chương vinh dự thị dân cấp ba, được miễn ngục tù”.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung sang. Người nói là Phan Nguy Mẫn.
"Ha ha, huân chương vinh dự thị dân cấp ba? Vậy chỉ là miễn ngục tù ở Vân Mộng thành mà thôi.”
Đàm Cổ Kim cười lạnh một tiếng rồi nói: "Chuyện này bổn quan biết, ngươi đã nói về nó, vậy thì cũng để cho mọi người xem thử, huân chương vinh dự thị dân cấp ba của Lâm Bắc Thần, rốt cuộc là làm sao mà có được... Thượng Ngôn, ngươi đích thân tới kể đầu đuôi chuyện này đi.”
Ngô Thượng Ngôn chậm rãi bước ra, lấy ra một số Lưu Ảnh thạch rồi trực tiếp phóng lên trên màn hình lớn Huyền Tinh.
Là khung cảnh trong Thạch thành ở Bắc Hoang sơn.
Từ nội dung có thể thấy, thời gian mà bức ảnh được chụp lại đại khái là sau khi Lâm Bắc Thần hoàn thành việc diệt thành hôm đó. Có lẽ là hình ảnh làm chứng của Sở Cảnh Vụ và Vân Mộng Vệ sau khi đi dọn dẹp.
Trong bức ảnh là những thi thể bị chém đầu, đâm thủng ngực, chất đống lại với nhau giống như đống củi, máu chảy thành sông, cảnh tượng trông rất khủng khiếp và tàn nhẫn.