Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 733 - Chương 733: Sao Mình Lại Trở Nên Lợi Hại Như Vậy Nhỉ?

Chương 733: Sao mình lại trở nên lợi hại như vậy nhỉ?

Trong lòng Tiêu Bính Cam ngây ngốc đến phát cuồng.

Đờ cờ mờ.

Các ngươi phải phối hợp diễn với ta chứ, tại sao lại không làm theo quy tắc ra bài thế?

Làm sao đây?

Hắn cảm thấy bản thân mình sắp thực hiện một hoạt động dành cho con

người rồi.

Không được.

Mình phải chạy thôi.

Mạng sống quan trọng hơn.

Mình còn phải nuôi nương nữa.

Nếu mình chết thì nương phải làm sao?

Hắn nghĩ ra vô số lý do để thuyết phục bản thân mình, nhưng bước chân của hắn lại xông tới bốn thị vệ áo xáo điên cuồng kia.

Chiến đấu.

Dường như trong cơ thể có một loại ma lực không thuộc về bản thân đang

thôi thúc hắn, xông đến chém giết với đám kẻ thù kia.

“Lên.” Một vị thị vệ áo xám phi người trên khung. Một kiếm như điện đâm về phía Tiêu Bính Cam.

Ối trời ơi, sắp chết, sắp chết, sắp chết rồi.

Đây chính là một vị võ sư trung giai đấy.

Mình không phải là đối thủ của hắn.

Tiêu Bính Cam gào thét không thôi, nhưng bản năng của cơ thể lại phản ứng cực nhanh, hắn trực tiếp né tránh trong lúc đấy đã tránh được một kiếm này, sau đó bỗng dưng đánh ra một quyền.

Động tác của hắn nhanh như chớp lóe.

Một quyền này vừa vặn đấm vào dưới sườn của thị vệ áo xám đó.

Bộp!

Giống như cái chùy sắt nện vào quả dưa hấu bự.

Màu đỏ pha lẫn màu trắng bắn tung tóa.

Thị vệ áo xám kia trực tiếp bị một quyền đó đánh cho bạo thể.

“Cái gì?” Tiêu Bính Cam tý thì bật thốt lên.

Một quyền của mình... vừa nãy sao lại làm được nhỉ?

Hắn vô cùng kinh ngạc.

Bộp bộp bộp!

Kiếm quang lóe lên.

Ba thị vệ áo xám khác thấy vậy đồng loạt ra tay, mỗi người đều thi triển ra chiến kỹ kiếm đạo, mười mấy đạo kiếm quang văng ra, kiếm khí ông ông chém ra từng đạo vết ấn sâu rộng trên bậc thang của thần điện...

Ba người này đều là cường giả cảnh giới võ sư cấp 6. Có thể được coi là cao thủ cấp bậc đại võ sư.

Nhưng mà Tiêu Bính Cam lại giống như hổ dẫm đàn dê, dùng bộ pháp đơn giản nhất với kỹ xảo nhìn như vụng về né tránh kiếm quang, cùng lúc đó cũng vung quyền liên tiếp.

Ầm ầm ầm!

Ba lần né tránh, ba lần vung quyền.

Trong âm thanh bộ phát đó, ba thị vệ áo xám vậy mà bị từng quyền của hắn đánh cho sống dở chết dở trên bậc thang thần điện.

Xương cốt bắn tung tóe.

Máu chảy lênh láng.

Không khí bỗng chốc trở nên yên ắng.

Hải An Vương và các cao thủ võ đạo khác ở phía dưới thấy vậy hai mặt nhìn nhau, tất cả đều không khỏi sinh ra một tia ý lạnh.

Tên Lâm Bắc Thần này quả nhiên tàn nhẫn bạo lực như trong lời đồn. Trong lúc nhất thời thế mà không có ai dám ra tay nữa.

Tiêu Bính Cam ngây ngốc ngắm nhìn song quyền của mình.

Xảy ra chuyện gì thế?

Sao mình lại trở nên lợi hại như thế nhỉ? Một quyền đánh bại một đại võ sư. Không đúng.

Bình thường lúc tu luyện chiêu thức mình bị anh trai và Quang Tương đánh cho tơi tả bầm dập, gần như không có sức lực đánh trả, khoảng thời gian gần đây mới hơi tốt lên chút, sau khi miễn cưỡng tiến vào cảnh giới rank đồng kiếm cốt mới có thể đối vài quyền lẫn chưởng với Quang Tương mà thôi...

Nhưng mà vừa nãy?

Lẽ nào trong lúc mình không biết đã trở thành một cao thủ rồi? Tiêu Bính Cam vừa sợ hãi vừa phấn khách.

Ở bên dưới.

“Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, giết đi...” Hải An Vương không thể nhẫn nại được, ông ta lớn tiếng gầm lên: “Nam nhi kiến công lập nghiệp ngay lúc này, hơn nữa đừng quên nếu tiếp tục kéo dài thì sẽ không hoàn thành nhiệm vụ, đừng nói là tiền tài phú quý, khi Vệ công tử tức giận thì ngay cả mạng của các ngươi cũng phải bồi thường đấy.”

“Giết.”

“Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.”

“Cướp tài nguyên, cướp nữ nhân... ai cướp được thì là của người đấy.”

“Không muốn chết thì cùng nhau xông lên.”

Trong đám người cũng có kẻ hét lên giận dữ, thổi thêm gió vào lửa.

Đám hung đồ này cũng không áp chế được sát ý và sự tham lam trong lòng, đao kiếm bọn họ ra khỏi vỏ đồng loạt xông lên bậc thang.

Bộp bộp bộp!

Mũi tên phá không vút cao.

Trong đám người có thần xạ thủ ẩn nấp.

Cung nỏ đặc chết phá rách hư không bắn thẳng về phía Tiêu Bính Cam.

Hơn một trăm cao thủ võ đạo xông lên, trông không khác gì một đám ô hợp. Trong đó còn có cả một vài tinh nhuệ thực sự của Vệ thị.

“Giết.” Có người gào thét ầm ĩ.

Tiêu Bính Cam sợ đến mức cả người run lẩy bẩy.

Nhưng có lẽ là sợ hãi phát khiếp đó đã biến thành hưng phấn và điên cuồng.

Trong miệng hắn phát ra tiếng gầm gừ vô nghĩa ngay cả chính bản thân hắn cũng không rõ, giống như một con thỏ bị ép đến bước đường cùng, mắt đỏ bừng bừng nghênh đón mũi tên bắn qua đây.

Xoạt xoạt xoạt!

Tiêu Bính Cam hai cái tay một cái đầu, mũi tên bắn vào trên người hắn phát ra âm thanh như cắm vào gỗ mục.

Áo xanh bị rách nát, có máu tươi chảy ra. Nhưng cũng chỉ là chút tơ máu đỏ thẫm mà thôi.

Nhưng mũi tên của nỏ thần Phá Huyền phá được Huyền khí tông sư chỉ đâm ra thương tổn bé xíu căn bản không xâm nhập vào trong da thịt hắn, càng đừng nói tổn thương đến gân cốt Tiêu Bính Cam.

“AAAA... ta giết các ngươi.” Hắn hét lên tiếng kêu bén nhọn khủng bố, sau đó vung quyền ra.

Rầm!

Phụt phụt phụt.

Máu tươi bắn tung tóe, xương cốt tàn tạ.

Hắn bạo lực như một quái vật đập tơi tả bầy cừu.

Một quyền vung ra liền có một cao thủ võ đạo bị đánh trúng, hoặc là bị đánh bay ra ngoài.

Bộ pháp của hắn đơn giản mà thực tế.

Quyền pháp của Tiêu Bính Cam hết mở lại đóng.

Đám người vừa đồng loạt xông lên trong nháy mắt liền bị ngăn cản.

Bình Luận (0)
Comment