“Mặc kệ hắn, tránh ra, tránh ra...” Hải An Vương gào thét rồi nói: “Xông vào thần điện, xông vào thần điện.”
Một vài cao thủ võ đạo quấn chặt lấy hắn.
Một vài người khác lại như thủy triều tràn vào đại điện.
“Không được....” Tiêu Bính Cam hét lên khủng bố, thân hình lùi lại.
Hắn bắn tốc độ, ầm một tiếng liền rơi vào trong cửa đại điện.
“Đóng cửa.” Hắn lớn giọng quát lên.
Những thiếu nữ tế tư ở trong đại điện cầm kiếm xông ra bên ngoài.
“Lùi lại ngay.”
Hắn quát lên: “Đóng cửa lại.”
Các thiếu nữ tế tư do dự liếc nhìn hắn.
“Còn chờ đợi gì nữa?” Tiêu Bính Cam thét chói tai như một con thỏ phát điện, hắn cao giọng gào thét: “Trước khi đám người Tần chủ tế quay về thì không cho phép ai ra ngoài... Nhanh cút về cho ta lập tức.”
Các thiếu nữ tế tư chậm rãi lùi lại, một lần nữa tiến vào bên trong đại điện. Cả người Tiêu Bính Cam toàn là vết máu, quần áo nhiễm sắc hồng, cũng
không biết là máu của hắn hay là máu của kẻ thù.
Hắn giống như một khối đá ngầm chặn cứng trước cửa đại điện. Đoàn người như thủy triều xông đến trước đó đều bị hắn ngăn cản. Một hồi chém giết ác liệt bắt đầu từ đây.
Tiêu Bính Cam dù sao cũng không phải cường giả cấp bậc tông sư, cho nên khi liên tiếp đối mặt với công kích của nhiều cao thủ võ đạo như thế, thì rất nhanh cả người hắn đã chằng chịt vết thương.
Trên quần áo bị đâm cho thủng lỗ.
Những sợi tơ mảnh mai treo trên người, hắn không hề sử dụng binh khí, bởi vì hắn càng yêu thích dùng nắm đấm chiến đấu hơn.
Một cánh tay của hắn đã phủ đầy vết kiếm, máu thịt mơ hồ.
Cao thủ võ đạo ngã trước mặt hắn đã vượt qua con số ba mươi người. Nhưng những người khác lại vẫn điên cuồng xông về phía hắn.
Trước khi chưa bắt đầu trận đấu thì uy danh của Lâm Bắc Thần sẽ khiến bọn họ sợ hãi, sẽ do dự...
Mà sau khi bắt đầu chiến đầu, tất cả mọi người đều đỏ ngầu mắt lên.
Cỗ thi thể ngã xuống với máu chảy lênh láng càng kích thích thêm tính hung ác và tính điên cuồng của đám người này, đôi mắt bọn họ đỏ au cao giọng gầm gừ ‘giết chết hắn’, điên cuồng công kích về phía Tiêu Bính Cam.
Mũi tên, ám khí, tập kích.
Đủ các thủ đoạn được sử dụng ra.
Dưới chân Tiêu Bính Cam máu chảy thành vũng nước.
“Anh trai ơi, chắc ta sắp ngỏm rồi, sao ngươi còn chưa xuất hiện chứ...” Tiêu Bính Cam run lẩy bẩy chiến đấu liên tục.
Cũng may hắn lấy luyện thân làm chủ, tu luyện Huyền khí làm phụ, cho nên không lo sau khi Huyền khí tiêu hao hết sẽ khiến chiến lực sụt giảm, nhưng sự tiêu hao sức lực trong cuộc chiến này đồng thời cũng làm cho người ta kinh ngạc.
Mất máu cũng dẫn đến phản ứng chậm chạp của cơ thể. Ối dồi ôi, sắp chết rồi, sắp chết rồi.
Hắn cảm thấy bản thân giống như một xiên thịt que, sắp bị người ta lăn thành cái bánh chẻo rồi.
Trong tầm nhìn đỏ sẫm một vùng, đó chính là đôi mắt tràn ngập máu tươi. Nhưng đúng lúc này, trong lòng Tiêu Bính Cam đột nhiên không hề thấy sợ hãi như trước nữa.
Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là phải trấn thủ.
Đây là nhiệm vụ mà anh trai giao cho bản thân mình, nhất định phải bảo vệ cánh cổng của đại điện này.
Dưới sự ngã xuống của mình tuyệt đối không cho phép bất kỳ tên địch nào chạy qua người mình để tiến vào được thần điện.
Ngoại trừ dẫm lên thi thể của mình.
Mình sợ chết, nhưng nương đã từng nói trên thế giới này có việc so với cái chết còn đáng sợ hơn.
Đó chính là thất tín với người khác.
Hắn chìa tay mò loạn xạ móc ra được sáu bảy viên Lục Vị Thần Hoàng Hoàn,
một phát ném hết toàn bộ vào trong miệng.
Lúc này Tiêu Bính Cam không còn quan tâm đến việc quá liều lượng sẽ để lại di chứng gì.
Dược lực tản phát ra tuôn trào mạnh mẽ trong cơ thể hắn.
Đúng lúc đó, trong đại điện phía sau hắn bỗng dưng truyền đến tiếng ca dao vừa thần thánh vừa trong sáng.
Cũng chính vào lúc này, có ánh sáng thần thánh sắc trắng trào ra từ trong cửa điện phía sau hắn.
Giống như trong đêm tối đẹp đẽ ánh trăng tản phát ra những tia sáng ngần, xâm nhập vào cơ thể của Tiêu Bính Cam.
Đây là sự chữa lành của ánh sáng.
Đó là các thiếu nữ tế tư của thần điện đang ngâm xướng thần chi tán khúc.
Âm thanh trong trẻo mà thuần thiết của mười mấy vị thiếu nữ tế tư vờn quanh trong ngoài thần điện.
Một loại khí tức thần thánh pha lẫn tuyệt hảo lấy thần điện làm trung tâm tản phát ra khắp nơi.
“AAA...”
Tiêu Bính Cam gào thét lên như điên cuồng.
Da thịt rách rưới trên người hắn đang phục hồi lại, sau đó lại bị xé rách. Dược lực trong người hắn đang cuồng nộ.
Đây là giây phút khi dược lực Lục Vị Thần Hoàng Hoàn bùng nổ, nó khiến cho cơ thể hắn giống như một trái bóng gánh chịu lực lượng có hạn, nháy mắt bị bơm đầy khí gấp mấy lần dung tích, kế đó từ từ bị bạo phát.
Nhưng tổn trương của cơ thể hắn, năng lượng cần thiết để chữa trị cùng với tác dụng của ánh sáng chữa trị Thần Điện kia lại lập tức bạo phát trong cơ thể này, kéo hắn trở về trên sợi dây tử vong.
Phát tiết.
Hắn cần phát tiết sự điên cuồng đó.
Thần trí của Tiêu Bính Cam dần dần mất đi, bị cuồng tính thay thế vào đấy.
Trong cơ thể chỉ còn lại bản năng chém giết.
Hắn mất hết tất cả phán đoán với mọi thứ xung quanh.
Chỉ còn lại một suy nghĩ cuối cùng...
Trấn thủ.
Tuyệt đối không cho bất kỳ ai tiến vào Thần Điện từ bên cạnh bản thân mình.
Hắn giống như người máy đang vận hành chương trình với một chấp hành duy nhất.
Hải lão nhân và nữ thần Hải tộc ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc này, ánh mắt bọn họ dần dần thay đổi.
“Phát hiện ra chưa?” Nữ thần Hải tộc hỏi.
“Ừm.” Hải lão nhân thở dài nói: “Không phải tiểu tử đó.”
Dừng lại chốc lát hắn lại bổ sung thêm một câu: “Nhân tộc luôn không thiếu anh hùng, thiếu niên này nếu ở trong Vương tộc và tộc ta thì cũng là hạt giống hàng đầu, chậc, Đại Vương gấp gáp quá rồi.”
Nữ thần Hải tộc không nói gì nữa.
Trên gương mặt nàng lóe lên một tia âu sầu lo lắng.
Thế cục của thiên hạ đã không phải là thứ nàng có thể ngăn cản.
Ở trong cục diện này cho dù là thân phận tôn quý như nàng cũng chỉ là một quân cờ không được làm gì theo ý muốn của mình mà thôi.