“Lần này coi như xong.” Lâm Bắc Thần gấp gáp như bị lửa thiêu.
Hắn đã thử gần như tất cả thủ đoạn hắn có nhưng đều không thể phá vỡ được
màn sáng kết giới này.
Tử Điện Thần Kiếm không được.
Lực lượng nhục thân không được.
Đốm lửa Tinh Thần không được.
Tuyết Vực Chi Ưng cũng không được nốt.
“Làm sao đây, làm sao đây?” Hắn rơi vào trạng thái phát cuồng.
Rõ ràng hắn có một loại trực giác là bản thân cần phải nhanh chóng ra ngoài, bằng không sẽ xảy ra hậu quả không thể gánh vác nổi.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.
Hắn hít sâu một hơi nói với bản thân, vào lúc này không thể hoang mang được, nhất định phải vận dụng trí não thông minh với IQ hơn 250, nghĩ thử biện pháp khác xem sao.
“Màn sáng kết giới do thần lực ngưng kết...”
“Cho nên Tử Điện Thần Kiếm không phá được, Tuyết Vực Chi Ưng bắn không thủng, đốm lửa Tinh Thần cũng không thể thanh lọc được nó, bởi vì đây không phải lực lượng của tà ma...”
“Nếu muốn phá kết giới này thì phải dùng lực lượng cùng cấp bậc, cũng chính là nói...”
Trong đôi mắt của Lâm Bắc Thần bỗng dưng lóe lên vệt sáng. Chỉ còn lại một biện pháp cuối cùng.
Những nếu làm như vậy có lẽ thân phận của bản thân sẽ hoàn toàn bại lộ trước mặt mấy người biết chuyện nha.
Nếu còn muốn tiếp tục che giấu vậy chắc chắn không che giấu được. Có điều bây giờ không thể kéo dài thêm nữa...
Lộ thì cứ lộ thôi.
Lâm Bắc Thần đã đưa ra quyết định.
Điều mà Lâm Bắc Thần không biết là lúc này đầu bính Thần Văn đã đóng kín, bất kể hắn làm gì trong Thần Dụ Tướng Chiến kết giới người bên ngoài cũng không thấy được.
Hắn mang tâm trạng bi thương, với nỗi sợ trở thành trò cười, chậm rãi vận chuyển Thần Đạo Thuật, trong biển trời thần tính vạn vật đại biểu cho sự tuần hoàn chói lọi của các tinh thần tín đồ, một chút tinh tú tụ lại với nhau tạo thành nguồn thần lực đặc biệt trong cơ thể Lâm Bắc Thần.
“Chủ Quân che chở ánh sáng.” Hắn trong lòng thấp giọng nói: “Ra đi Kiếm Dực của ta.”
Phịch!
Một đôi cánh nhỏ xinh xắn từ từ hiện ra phía sau lưng. “Thực sự quá ngắn...”
“Nếu lại cầm cung tên hình trái tim nữa thì ta sẽ thành một thần Cupid trẻ tuổi?” Lâm Bắc Thần nhìn Kiếm Dực ngắn giống như cánh gà của mình, bất đắc dĩ than thở.
Kiếm Dực này cho dù có mở hết cỡ, cũng không dài bằng cánh tay của hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là nghiên người, điều khiển đôi cánh lao tới chém đứt kết giới quang mô, đây là tia hy vọng cuối cùng của hắn.
Kết giới quang mô chính là do thần lực ngưng tụ, muốn phá giải nó cần phải có một sức mạnh cùng đẳng cấp cho nên huyền khí tầm thường thì không được, phải có thần lực cùng đẳng cấp mới có thể phá được, đây là kết quả mà Lâm Bắc Thần đã nghĩ.
Bây giờ đã đến lúc xác minh, trái tim hắn giờ đây như đang mắc kẹt trong cổ họng, nếu chiêu này thất bại, vậy hắn thật sự không còn cách nào khác.
Xẹt!
Một tiếng giống như vải bị xé vang lên, Kiếm Dực nho nhỏ cắt trên kết giới quang mô, sau một lúc dừng lại, cuối cùng nó cũng trực tiếp cắt xuyên qua.
“O hô?” Lâm Bắc Thần mừng rỡ.
Thành công rồi, con mẹ nó ta đúng là một thiên tài, không hổ là hiện thân của trí tuệ và vẻ đẹp trai, một người vừa thông minh vừa anh tuấn.
Hắn lắc đôi cánh nhỏ của mình, hì hục hì hục cuối cùng cũng cắt được một đường dài trên kết giới quang mô, sau đó cả người chui ra khỏi khe hở.
Việc đầu tiên đi ra ngoài là tìm một nơi tuyệt đối kín đáo để tránh ánh mắt tò mò của người khác, nhanh chóng dập tắt Tinh Thần Tiểu Hoả, thu lại cánh thần lực, tải một chiếc áo choàng từ cloud rồi đắp lên người.
“Tiếp theo, ta cần phải nhanh chóng trở về thần điện, trả lại thân phận cho Tiêu Bính Cam, sau đó giải cứu đám người Tần chủ tế ra...”
Lâm Bắc Thần vừa suy nghĩ liền đưa ra quyết định ngay lập tức, hắn phóng ra và lao về hướng thần điện, kết giới chiến trường cũng chỉ cách thần điện một cây số mà thôi.
Trong nháy mắt đã có thể thấy được những tượng thần to lớn trên quảng trường của thần điện, nhưng mà chính vào lúc này, Lâm Bắc Thần nghe được tiếng đánh nhau cùng tiếng kêu thảm thiết.
Gió biển phả vào mặt nồng nặc mùi máu tanh.
Hỏng bét!
Có chuyện rồi, chẳng lẽ đã có sai lầm lớn gì rồi?
Lâm Bắc Thần vừa tức vừa sợ, tăng tốc lao đi.
Trên quảng trường xa xa nhìn thấy máu chảy thành sông, mấy chục cao thủ võ đạo đang hò hét đánh nhau trước cửa thần điện.
Một tuyệt thế mỹ nam tử cả người nhuốm máu, máu thịt be bét, giống như đang nổi điên, một người song chưởng, chiến đấu với nhiều cao thủ võ đạo, đang chặn ở cửa, gắt gao không lùi một bước, hài cốt chất thành đống trước mặt, máu chảy thành sông...
Mẹ kiếp, ‘ta’ bị người khác chém rồi, phi, là Tiêu Bính Cam giả làm ta bị người ta chém.
Lâm Bắc Thần ngay lập tức thấy rạo rực, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, ầm một tiếng đáp xuống quảng trường, chạy như điên, một đường bão táp, đạp vỡ từng phiến đá dưới chân, sau đó dừng lại rồi lao lên không trung như một quả đạn đại bác, hung hang lao thẳng vào cửa đại điện.
“A...”
“Ai?”
Tiếng kêu thảm vang lên.
Ba bốn cao thủ cấp đại võ sư bị Lâm Bắc Thần đập nát ngay tại chỗ, hắn vẫy tay trái lên.
Bùm bùm bùm.
Lại có ba tên cao thủ võ đạo bị cánh tay quét trúng lập tức như giẻ rách bay ra ngoài, thân thể của ba người này ở trên không trở nên vặn vẹo đáng sợ, sau đó hung hăng rơi xuống đất, tảng đá dưới đất bị lõm xuống, tay chân co quắp, không thể sống sót.
Những cao thủ võ đạo khác đang bao vây Tiêu Bính Cam nhất thời hoảng hốt, rối rít lui về phía sau.
Lâm Bắc Thần nhìn Tiêu Bính Cam, Tiểu Mập trắng trẻo đã hoàn toàn trở thành một huyết nhân.
“A a a, giết, giết các ngươi...không ai được phép đi qua...” Hắn như bị điên hét lên, tung nắm đấm, hoàn toàn mất lý trí, sau khi phát giác Lâm Bắc Thần đang đến gần, lập tức theo bản năng tấn công.
Bùm!
Tiêu Bính Cam đấm ra một quyền, không khí trực tiếp nổ tung.
Lâm Bắc Thần giơ tay đỡ một quyền này, nói: “Là ta...hả?”